Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lục Tiểu Miêu

Phiên bản Dịch · 1594 chữ

Ở tầng một của tiệm cơm quốc doanh, Lục Diểu gọi hai phần thịt kho tàu, một phần món xào thập cẩm, sáu cái bánh rán, sáu cái bánh quy vừng và một phần mì thịt heo, tổng cộng hết hai tệ năm hào sáu xu, cộng thêm bốn phiếu lương hai lạng nữa.

Sau khi trả tiền và dặn Cảnh Tiểu Vân xong, Lục Diểu và Nhâm Băng Tâm lên tầng hai trước tìm chỗ ngồi, Cảnh Tiểu Vân thì ở chỗ cũ chờ để lấy đồ ăn.

Từ khi Trần Diệu Diệu trùng sinh về đã cách một khoảng thời gian rồi, khoảng thời gian này trong bụng cô ta không có chút chất béo nào cả, vừa rồi Lục Diểu vừa gọi món vừa đọc tên món ăn, cô ta tiếng phổ thông lưu loát đó mà chảy nước bọt.

Trước đó đã có mấy lần mâu thuẫn với Lục Diểu, lần này Trần Diệu Diệu đã thông minh hơn nữa, cô ta không đi theo Lục Diểu lên lầu ngay, mà là nhìn động tĩnh bên phía Cảnh Tiểu Vân.

Cảnh Tiểu Vân còn phải đợi thêm một lúc nữa mới lấy được đồ ăn, con mắt của Trần Diệu Diệu đảo đảo, thấy sắp đến lượt mình gọi món, cô ta lại chạy ra khỏi hàng rồi chạy xuống cuối hàng xếp hàng lại một lần nữa.

Tiêu sáu hào mua hai cái bánh hạt vừng và một bát cháo, lúc Trần Diệu Diệu qua đó lấy đồ ăn thì thấy đầu bếp đưa đồ ăn ra gọi: “Thịt kho tàu, xào thập cẩm, còn có mì thịt băm và bánh bột ngô, bánh rán, là của ai gọi đây? Nhanh qua lấy nào!”

Cảnh Tiểu Vân đứng dậy đi về phía cửa ra đồ ăn, Trần Diệu Diệu cũng đi theo, bưng khay mình lên rồi nói: “Chà, Tiểu Vân, cậu cũng chờ lâu vậy à?”

Cảnh Tiểu Vân không nghĩ đến ý khác, cười ha ha nói: “Chứ sao nữa, chúng ta đến vừa đúng giờ cơm trưa, cộng thêm Lục Tiểu Miêu gọi nhiều món nữa, đầu bếp làm cũng mất thời gian chứ đúng không?”

Nhắc đến Lục Diểu, Cảnh Tiểu Vân lại thúc giục: “Hai chúng ta đừng nói huyên thuyên nữa, nhanh đi đi! Châm tí nữa Lục Tiểu Miêu sốt ruột là cậu ấy lại nổi tỉnh tiểu thư lên đấy.”

“Ờ!”

Trần Diệu Diệu gật đầu, vội vàng đi theo sau lưng Cảnh Tiểu Vân lên lầu.

Trong bụng cô ta cười thầm, đây không phải là cô ta cố ý bám lấy Lục Diểu, mà là Cảnh Tiểu Vân gọi cô ta qua đó.

Ở đại sảnh tầng một có mấy cái bàn trống, chỗ bàn ở gần góc cầu thang đối mặt với cửa chính, một mặt đối với cửa sau của tiệm cơm, gió mát lùa từ chỗ đó quá, mát mẻ vô cùng.

Dương Tiểu Tịnh gọi một bánh bao nhân rau và một bát cháo loãng, ngồi ở chỗ bàn góc cầu thang đó.

Thấy Trần Diệu Diệu bắt chuyện với Cảnh Tiểu Vân, Dương Tiểu Tịnh nghĩ đến gì đó, nuốt miếng bánh bao trong miệng, thu dọn qua loa rồi cũng bưng khay đi lên tầng theo.

Ở tầng hai, Lục Diểu chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, trong lúc chờ đợi cô cũng không chịu ngồi yên, cô lấy kẹo Cuba và bánh ngọt trứng gà trong sọt ra ăn thử, cô phát hiện cả hai vị này đều rất bình thường.

Bánh ngọt trứng gà hơi khô, giống như cốt bánh gato mà thiếu bơ sữa.

Kẹo Cuba là kẹo đường cứng, ngậm vào tan ra rất nhanh, mùi vị như đường đỏ, chỉ là như có chút hơi đắng.

Lục Diểu vừa ăn vừa nhíu mày nhăn mặt, Nhâm Băng Tâm vừa nhìn đã biết là cô không ăn được.

Lục Diểu há miệng muốn nhè ra, Nhâm Băng Tâm gõ nhẹ vào cái bàn nhắc nhở: “Đại tiểu thư, cậu mua nửa cân kẹo này đã bỏ ra năm xu và một tấm phiếu điểm tâm đấy!”

Kẹo Cuba và đường đỏ đều được nấu từ đường mía, nhưng đường đỏ chỉ có thể dùng phiếu đường để mua, mà kẹo Cuba thì có thể mua bằng hai cách là dùng phiếu đường hoặc phiếu điểm tâm.

Lãng phí sẽ bị người khác lên án, Lục Diểu đành phải ngậm viên kẹo đó rồi nuốt hết, trong lòng cô không khỏi thầm nghĩ: cùng may mà cô chỉ mua nửa cân này, bình thường ở ký túc xá nếu như nhờ ai việc nhỏ nào đó thì có thể cho họ kẹo.

Nếu như là mua nhiều thì chắc chắn là phải lãng phí thôi.

Chỉ chốc lát sau Cảnh Tiểu Vân đã bưng một khay đầy tràn tới, Lục Diểu cười cười giơ tay lên gọi: “Ở đây nè!”

Chờ đến khi nhìn thấy Cảnh Tiểu Vân và hai người đi theo phía sau, nụ cười của Lục Diểu chút tan biến, không biết nên nói gì.

Ngược lại là Trần Diệu Diệu, lúc Cảnh Tiểu Vân thả khay đồ ăn xuống bàn, cô ta ngồi xuống sát cái bàn đối diện sát bên cạnh Cố Oánh, cười hỏi với vẻ dè dặt: “Lục Diểu… tôi, tôi ngồi ở đây, cậu sẽ không để ý chứ?”

Lục Diểu mở túi kẹo Cuba ra, ăn xong một viên rồi mặc kệ, Nhâm Băng Tâm sợ kẹo chảy nước, đang giúp cô buộc lại miếng túi kẹo/

Nghe thấy Trần Diệu Diệu nói vậy, Nhâm Băng Tâm nhíu mày, ngẩng đầu lên hỏi: “Không phải là còn có chỗ trống sao? Cậu muốn ngồi thì ngồi, hỏi Diểu Diểu làm gì? Cậu ấy còn có thể không cho cậu ngồi hay gì?”

“Hơn nữa, không phải là cậu đã ngồi xuống rồi à?”

Nhâm Băng Tâm liếc nhìn Trần Diệu Diệu, có chút không vui.

Ngồi cũng đã ngồi rồi còn nói như thế, không biết còn tưởng Lục Diểu chèn ép cô ta nữa!

Trong lòng Lục Diểu âm thầm vỗ tay cho Nhâm Băng Tâm.

Mặc dù Lục Diểu không cần Nhâm Băng Tâm ra mặt giúp cô, nhưng có một điều không thể phủ nhận được đó là Nhâm Băng Tâm đã nói hộ tiếng lòng cô.

Lục Diểu ngồi ở chỗ sát cửa sổ, một tay cô chống một bên mặt, lười biếng cười như đang xem kịch, cũng không vội nói gì.

Đôi mắt to của Trần Diệu Diệu nhìn nhìn theo cạnh bàn, mở miệng định nói gì đó, cuối cùng lại rũ đầu xuống, bối rối mím môi rồi nhỏ giọng giải thích: “Tôi nghĩ chúng ta đều là chỗ quen biết, ngồi cùng bàn cũng nên nói một tiếng, cho nên, cho nên mới…”

Dáng vẻ này, nếu như là người khác nhìn thấy thì đó đã không còn là Lục Diểu chèn ép cô ta nữa, mà giống như là tất cả mọi người trên bàn này cô lập cô ta vậy.

Chỉ là Trần Diệu Diệu cũng không có nhiều cơ hội diễn trò lắm, bởi vì Dương Tiểu Tịnh đã không đợi được nữa rồi.

Bàn gần cửa sổ khác với những bàn khác, các bàn khác là bàn vuông, có ít nhất ba băng ghế dài, nhiều nhất là để bốn ghế, bàn dài thì chỉ có hai băng ghế đối diện nhau.

Sợ chút nữa Nhâm Băng Tâm sẽ nói ở đây không đủ chỗ, không cho cô ta ngồi, Dương Tiểu Tịnh vội vàng để cái đĩa trong tay xuống bàn, rồi lấy một băng ghế dài dưới bàn ra, vội vàng đến mức suýt chút nữa thì va vào Cảnh Tiểu Vân đang bày bát đĩa ra.

Cảnh Tiểu Vân tặc lưỡi một tiếng, bất mãn nói: “Đừng vội vàng, ở đây còn chỗ ngồi mà?”

Cho dù sốt ruột cũng không nên vội vàng như thế chứ, may mà cô ấy buông tay kịp thời, nếu không thì mát mì thịt bằm mà Lục Diểu gọi đã bị đổ ra rồi.

Nếu như đổ, vậy đó không phải là lãng phí đô ăn sao?

Huống hồ gì thịt lại là lương thực tinh…

Cảnh Tiểu Vân không khỏi nhíu mày, trong lòng sinh ra cảm giác khó chịu.

Dương Tiểu Tịnh cũng không nhìn Cảnh Tiểu Vân, mà nhìn về phía Lục Diểu cười nói: “Tôi tìm mọi người ở tầng dưới một vòng mới biết là các cậu ở tầng hai… tôi nghĩ càng đông càng vui nên hơi vội chút.”

Vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Trần Diệu Diệu: “Diệu Diệu nói rất đúng, chúng ta đều là một nhóm thanh niên trí thức cùng đội sản xuất, chắc chắn phải ngồi cùng nhau chứ, cùng nhau tới cùng nhau về tốt mà.”

Nhâm Băng Tâm dịch mép bát canh, đẩy mì thịt bằm đến trước mặt Lục Diểu.

Lục Diểu gắp mì lên thổi hai cái rồi mới cho vào miệng.

Bình thường đều ăn lương thực thô đến mức không thể thô hơn được nữa, hiếm khi được ăn mì thế này, Lục Diểu cảm giác ngon miệng vô cùng.

Ăn liên tục mấy miếng mì, Lục Diểu nâng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp bị nước mì làm cho hơi ửng đỏ, cong môi nhìn mọi người: “Không phải là đồ ăn có hết rồi sao? Các cậu không ăn còn chờ gì nữa? Nhanh ăn đi!”

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.