Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chắc là sai ở đâu rồi

Phiên bản Dịch · 1692 chữ

Lục Diểu nghiêng người tránh Trần Diệu Diệu, tiếp tục đi chầm chậm sau lưng Phó Cảnh Hữu.

Trần Diệu Diệu kiên nhẫn đuổi theo phía sau lưng cô: “Diểu… Lục Diểu, cậu đi nhanh lên! Cậu không sợ thanh niên trí thức Tạ tức giận sao?”

Lục Diểu khoanh hai tay trước ngực, tỏ ra dáng vẻ không sợ hãi mà tùy hứng: “Tôi cũng không thân với anh ta, anh ta tìm ta thì tôi phải đến chắc? Hơn nữa, anh ta có tức giận hay không thì liên quan gì đến tôi?”

Câu trả lời này trực tiếp làm cho Trần Diệu Diệu nghẹn họng.

Trần Diệu Diệu đứng sững sờ ở chỗ cũ. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Lục Diểu bị người ta xúi giục, không ở cùng phòng với mình coi như thôi, thế nhưng mà không phải là Lục Diểu thích Tạ Phỉ sao?

Thấy Lục Diểu và Phó Cảnh Hữu đi càng ngày càng xa, Trần Diệu Diệu thật sự sắp đứng hình trong gió luôn rồi.

Vốn dĩ cô ta tưởng rằng đời này có thể dựa vào ưu thế lý ức kiếp trước mà đi đường tắt, nhưng mà trước mắt xem ra thì hình như có rất nhiều chuyện xảy ra không hề giống trong ký ức…

Nguyên nhân bởi vì mình trùng sinh về sao?

Cho nên mới dẫn đến một loạt hiệu ứng bươm bướm?

Không, nhất định là không thể nào! Nếu như vận mệnh dễ dàng bị nghịch chuyển như vậy, mà mình lại có ký ức kiếp trước, vậy thì nhất định thế cục sẽ nghiêng về phía mình!

Trần Diệu Diệu thở ra một hơi, sau khi bình tĩnh lại tinh thần thì đổi tay khác xách phần lương thực của mình tiếp tục đi về phía ký túc xá thanh niên trí thức.

Phó Cảnh Hữu xách đồ đến ký túc xá thanh niên trí thức xong thì không đợi Lục Diểu nói lời cảm ơn mà đã dứt khoát quay người đi về luôn.

Lục Diểu gọi với nói hai tiếng cảm ơn, sau đó quay người lại định lấy đô ra, trả lại cái rổ và túi đựng cho nhà đội trưởng, kết quả là vừa ngồi xuống, cả người cô đã bị một bóng đen bao phủ.

Lục Diểu khó hiểu ngẩng đầu lên thì đối mặt với ánh mắt của Tạ Phỉ nhìn từ trên cao xuống.

“...”

Ánh mắt này là cái quỷ gì vậy?

Lục Diểu khó hiểu.

Ánh mắt Tạ Phỉ nghiêm nghị, trừng mắt nhìn Lục Diểu rồi nói: “Lục Diểu, cô có biết xấu hổ hay không?”

“?” Lục Diểu nhíu mày, mất hứng đứng lên: “Anh không có bị gì chứ! Tôi khuyên anh nên suy nghĩ thật kỹ xem mình đang nói cái gì.”

Tạ Phỉ cười mỉa một tiếng: “Tôi nói sai à? Cho dù cô muốn gây sự chú ý với tôi thì cũng không cần làm đến mức này đâu, cô không biết xấu hổ nhưng tôi…”

Tạ Phỉ còn chưa nói hết thì mặt đã nghiêng về một bên, gò má trái thình lình rơi xuống một dấu bàn tay màu đỏ.

“Lục Diểu!”

“Tạ Phỉ!”

Những người khác trong nhà đều vây quanh.

Lục Diểu tỏ vẻ mặt buồn nôn nhìn Tạ Phỉ: “Bớt dát vàng lên mặt mình lại! không thấy ghê tởm à!”

Tạ Phỉ bị bạt tai một cái, anh ta ôm mặt từ từ quay đầu lại, đôi mắt phượng nhếch lên nhìn Lục Diểu với ánh mắt không thể tin nổi: “Cô đánh tôi?”

Anh ta nghe nói người đàn ông tên là Phó Tiểu Lục đó có bối cảnh không sạch sẽ, còn lo lắng cô bị người ta lừa, còn cô thì sao? Lại vì người kia mà đánh anh ta!

“Đánh anh thì sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Diểu hờ hững, lạnh giọng chất vấn.

Một câu ‘không biết xấu hổ’ của Tạ Phỉ làm cô rất tức giận.

“Tôi với anh quen thân lắm à? Mở miệng ra nói câu không biết xấu hổ, chính anh không biết xấu hổ thì có, vội vàng muốn dội nước bẩn lên người tôi như vậy!”

Hai người cãi nhau rất căng, mọi người xung quanh đều không dám nói lời khuyên can nào, chỉ có thể đứng ngây người ở bên cạnh, đề phòng hai người đánh nhau tiếp.

Tạ Phỉ chưa từng thấy Lục Diểu như thế này.

Anh ta nhìn Lục Diểu với vẻ mặt không thể tin nổi: “Lục Diểu, tôi cho cô một cơ hội, nếu như cô nói xin lỗi thì tôi sẽ tha thứ cho cô.”

Lục Diểu không nói gì, Tạ Phỉ lại cao giọng nói: “Nếu như cô bỏ lỡ cơ hội này, như vậy thì sau này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô! Lục Diểu, cô suy nghĩ cho kỹ!”

Nghĩ cho kỹ?

Còn muốn nghĩ cái gì nữa?

Nếu như là Lục Diểu trước đây, nghe thấy lời nói này chắc chắn sẽ khóc lóc cầu xin Tạ Phỉ tha thứ, nhưng cô không phải.

“Chúng ta cùng đến từ thủ đô, là đồng hương cũng là hàng xóm, so với người khác mà nói thì có lẽ chúng ta quen thân hơn một chút, nhưng cũng chỉ vậy thôi.”

Sự khác thường của Tạ Phỉ nhắc cảnh báo trong lòng Lục Diểu, làm cô nhớ tới kịch bản trong tiểu thuyết gốc.

Bởi vì trong tiểu thuyết gốc, ban đầu tuyến tình cảm của Tạ Phỉ và Cố Oánh được miêu tả rất mơ hồ, nhưng lại thật sự đề cập tới thông tin Lục Diểu thích Tạ Phỉ, trên cơ bản là mọi người đều biết.

Lại bởi vì có nhân vật nữ trùng sinh - Trần Diệu Diệu tham gia nên hôn ước của Lục Diểu và Tạ Phỉ không thanh, lại bị đồn thổi thành Lục Diểu mặt dày bám lấy Tạ Phỉ, không riêng Tạ Phỉ ghét Lục Diểu mà cả nhà họ Tạ đều ngứa mắt Lục Diểu.

Trong tiểu thuyết gốc, khi tin tức bị đồn ra, Lục Diểu trở thành trò cười của toàn bộ thôn Đại Hà, bởi vì không chịu nổi áp lực từ tin đồn thất thiệt mà khoảng thời gian đó Lục Diểu luôn ở trong trạng thái tinh thần bất an, vừa hay cho Trần Diệu Diệu có cơ hội lợi dụng, bày kế gả cô cho lão già ế vợ trong thôn…

Đương nhiên những cái đó đều là chuyện trong tiểu thuyết gốc, Lục Diểu sẽ không để cho mình đi đến bước đường đó, càng sẽ không để cho mình bị đàm tiếu lung tung, cô mượn cơ hội này trực tiếp tỏ rõ quan hệ của mình và Tạ Phỉ.

“Ở đây chúng ta chỉ là bạn cùng làm thanh niên trí thức, cũng giống như những thanh niên trí thức khác, chỉ là ở chung ký túc xá mà thôi.”

“Trừ cái đó ra thì không có bất kỳ quan hệ nào, anh hiểu chưa? Tạ Phỉ.”

“Hy vọng anh tự hiểu lấy, quản mình cho kỹ, đừng tùy tiện dội nước bẩn lên người người khác, càng đừng tùy tiện nhúng tay vào chuyện của tôi.”

“Bởi vì, anh không có tư cách.”

Ý thức chủ quan của Lục Diểu rất mạnh mẽ, cô cũng có nguyên tắc của riêng mình.

Người đối xử tốt với cô, cô sẽ đáp lại mười phần, người đối xử với cô không tốt và người làm tổn thương cô thì cô tuyệt đối sẽ không nể nang gì kể cả lời nói và hành động.

Cho nên lời nói này của cô vừa vô tình mà lại dứt khoát.

Tạ Phỉ sững sờ, những người khác cũng cảm thấy xấu hổ.

Đây rốt cục là có chuyện gì vậy?

Trên đường đến đây có cảm giác là Lục Diểu có ý với Tạ Phỉ.

Nhưng nhìn màn trước mắt này, có lẽ bọn họ đã hiểu sai ý cô?

Rõ ràng là Lục Diểu không hề thích Tạ Phỉ, mà như này… có lẽ là Tạ Phỉ thích Lục Diểu nên ghen phải không?

Từ nhỏ đến lớn, Tạ Phỉ đều là con nhà người ta trong truyền thuyết, trong khu tập thể quân khu có ai gặp anh ta mà không khen một câu?

Đừng nói là bị làm mất mặt, cho dù một tiếng trách móc thì anh ta cũng chưa từng bị nghe.

Vậy mà trước mặt mọi người, bị Lục Diểu làm cho mất mặt như vậy, Tạ Phỉ tức đến nỗi run lên, cứng miệng cười mỉa một tiếng: “Được, Lục Diểu, cô đừng hối hận!”

Sắc mặt Tạ Phỉ đen sì, quay người đi vào trong phòng khách.

Những người khác thấy thế thì anh nhìn tôi, tôi nhìn cô, muốn mở miệng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này nhưng lại không biết nói gì.

Lục Diểu cũng không thèm nhìn bọn họ, ‘hừ’ một tiếng rồi nhấc rổ lên đi về phía phòng mình.

Cô đi lảo đảo, cái rổ hơn hai mươi cân mà cô xách như bốn năm mươi cân, Nhâm Băng Tâm không nhìn nổi tiến lên giúp đỡ: “Để tôi xách cho.”

Vừa rồi lúc bạt tai, gần như là Lục Diểu dùng hết sức lực, mặc dù người bị đánh là Tạ Phỉ, nhưng lòng bàn tay của cô cũng tê rần hết lên.

Nhâm Băng Tâm đỡ lấy cái rồ, Lục Diểu mím môi không nói gì, trực tiếp đưa rổ cho cô ấy.

Kịch hay ở ký túc xá thanh niên trí thức đã kết thúc, một bên khác, Phó Cảnh Hữu giúp Lục Diểu đưa đồ xong đang trên đường trở về thì gặp phải Trần Diệu Diệu.

Lúc đó Trần Diệu Diệu ngồi xổm ở dưới bóng cây thưa lưa bên đường, trông thấy Phó Cảnh Hữu đến gần thì cô ta nuốt nước bọt, hai mắt sáng lên như nhìn thấy chúa cứu thế, đứng dậy gọi: “Đồng chí Phó!”

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.