Dư Huệ sắp xếp xong cho Bắc Bắc, liền vội vã ra ngoài.
Bây giờ đã là tám giờ rưỡi, cô tranh thủ trở về trước mười một giờ để không làm lỡ giờ nấu cơm trưa của chị Tiền.
Ngay bên ngoài khu đại viện là trạm xe buýt. Chỉ cần đi qua năm trạm là đến cửa hàng quốc doanh mà cô định tới, tiền vé cũng chỉ tốn năm xu.
Giờ này ở trạm xe buýt không còn nhiều người chờ nữa, chỉ có bốn cô gái.
Mấy cô gái ấy dường như quen biết nhau, đứng đó nói chuyện phiếm.
Trong số đó, có một cô gái da trắng, tóc dài đen óng, mặc chiếc váy dài tay màu xanh lam in hoa nhỏ, cổ tròn, mang túi vải thêu hoa và đi giày da, trông vô cùng tươi trẻ và xinh đẹp.
Mấy cô còn lại, tuy không ăn mặc nổi bật như cô gái kia nhưng cũng diện áo sơ mi trắng và quần xanh quân đội.
Nhìn cách ăn mặc của họ, Dư Huệ đoán họ phần lớn đều là người trong quân đội.
Dư Huệ nhìn quần áo tươi sáng của mấy cô gái trẻ, rồi lại nhìn xuống bộ đồ trên người mình: một chiếc áo khoác vải cũ màu xanh và chiếc quần vải đen, cảm thấy mình quê mùa đến mức không thể tả.
Quần áo của nguyên chủ không nhiều, đây đã là bộ đẹp nhất mà cô lựa ra rồi.
Không đúng, không phải bộ này là đẹp nhất. Bộ váy đỏ mà nguyên chủ mặc trong ngày cưới mới là bộ tốt nhất.
Bộ váy đó mua hết sáu đồng, nhưng làn da đen nhẻm của nguyên chủ khiến cô không dám mặc ra ngoài.
Khi mặc bộ váy đỏ đó vào ngày cưới, nguyên chủ đã bị người khác chê cười không ít.
Dư Huệ mang hết số phiếu vải còn lại trong nhà, lát nữa đến cửa hàng quốc doanh cô dự định mua thêm ít vải về may vài bộ quần áo sáng màu cho mình.
Quần áo của mấy đứa nhỏ trong nhà cũng đã ngắn cộc cả ống tay và ống quần, cũng cần làm bộ mới.
Nhà họ Cố có máy may, hên là cô biết sử dụng.
Khi còn ở viện mồ côi, cô đã học may vá từ mẹ viện trưởng. Sau này lớn lên đi làm, cô cũng tự mua một chiếc máy may, nhiều bộ đồ đẹp mà đồng nghiệp khen ngợi đều là do cô tự may.
Chiếc máy may trong nhà họ Cố là sính lễ mà Cố Hoài chuẩn bị khi cưới Lâm Tư Vũ. Anh rất thích Lâm Tư Vũ, nên sính lễ làm theo tiêu chuẩn cao nhất ở thành phố, gọi là "tứ đại kiện".
Gồm đồng hồ, xe đạp, máy may, và đài radio.
Đồng hồ, xe đạp, đài radio đều bị nhà họ Lâm giữ lại. Chỉ còn chiếc máy may không ai dùng, nên xem như của hồi môn để Lâm Tư Vũ mang đến.
Ngoài những thứ đó ra, nhà họ Lâm không chuẩn bị thêm bất cứ của hồi môn nào khác.
Bên cạnh đó, nhà họ Lâm còn yêu cầu sính lễ tiền mặt là một trăm đồng. Dù các đồng đội trong quân doanh đều thấy hơi quá đáng, nhưng vì Cố Hoài quá thích Lâm Tư Vũ nên vẫn không nói một lời mà đưa đủ.
Để cưới Lâm Tư Vũ, năm đó Cố Hoài gần như vét sạch tiền tiết kiệm.
“Chẳng phải người phụ nữ nhà quê mà Cố doanh trưởng mới cưới đó sao?” Lưu Thiến nhìn về phía người phụ nữ đứng cách họ hai, ba mét. Người này tóc vàng khô, da dẻ ngăm đen, mặc bộ đồ cũ kỹ, quê mùa, rồi quay qua nói với ba người bạn bên cạnh.
“Người kia á?” Ba cô còn lại cũng duỗi cổ ra nhìn theo hướng Lưu Thiến chỉ, thấy người phụ nữ mà cô nói đến, liền nhíu mày.
“Hình như đúng là vậy. Nghe nói cô ta còn ngược đãi con của Cố doanh trưởng nữa.” Hứa Kiều nhíu mày, giọng đầy khinh miệt.
“Xấu xí lại còn độc ác, một người đàn ông tốt như Cố doanh trưởng mà lấy phải người vợ như thế, thật đáng tiếc.” Ngô Hồng Diễm với mái tóc ngắn, lắc đầu thở dài tiếc nuối.
Trương Anh buộc tóc đuôi ngựa cũng bĩu môi: “Tôn chủ nhiệm còn định làm mai cho các chị em ở đoàn văn công cho Cố doanh trưởng cơ. Nếu không phải anh ấy có tới bốn đứa con, không biết đã có bao nhiêu người trong đoàn muốn gả cho anh ấy rồi.”
Ngặt nổi con của Cố doanh trưởng thực sự quá nhiều, đến tận bốn đứa, lại còn một đứa đang bú sữa. Giá mà ít đi hai, ba đứa, cô cũng sẵn lòng.
“Tuyết Liên, cậu nói xem có đúng không?” Trương Anh dùng khuỷu tay thúc vào cô gái mặc váy hoa nhỏ Diệp Tuyết Liên.
Đăng bởi | Mimmin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 29 |