Theo sự hướng dẫn của Vu Lập Tân, Dư Huệ thẳng tiến về phía nhà Lý lão sư.
Một bên đi, một bên chỉ về phía trước, "Ở phía trước rẽ một khúc là đến nhà Lý lão sư, nhà lão sư là tiểu dương lâu hai tầng, đẹp lắm."
Trong khu đại viện này, có mấy ngôi nhà vườn kiểu ba gian, cũng có mấy cái tiểu dương lâu kiểu hai tầng, kiểu nhà như vậy đều là xây dựng từ mấy chục năm trước rồi.
Ngược lại, những ngôi nhà vườn ba gian là được xây dựng gần đây.
Lý lão sư theo quân đội lâu nên cô ấy được phân nhà nhà lầu.
Văn Chiêu Đệ vừa đi vừa ngửi mùi hương của bánh bao, đang tìm kiếm nhà nào đang hấp bánh bao.
Trên đường đi, cô cũng gặp vài người đang bàn tán về việc nhà ai đang làm bánh bao, mấy đứa nhỏ nhà họ nghe mùi thịt nằng nặc đều đòi ăn bánh bao thịt đây này.
Chào hỏi vài người quen, vừa rẽ một khúc Văn Chiêu Đệ liền nhìn thấy Dư Huệ đang cầm một giỏ bánh bao trắng, tay kéo theo một đứa trẻ, trên lưng còn địu một đứa, theo sau còn có Vu Lập Tân.
Mùi bánh bao càng lúc càng nồng, rõ ràng mùi hương mà cô ngửi thấy chính là từ giỏ bánh bao của Dư Huệ.
Văn Chiêu Đệ nuốt nước miếng, đi tới hỏi: "Tiểu Dư, bánh bao này là ở đâu ra vậy?"
Dư Huệ liếc nhìn Văn Chiêu Đệ một cái, ánh mắt như muốn nói: "Liên quan gì đến cô?"
Vu Lập Tân lên tiếng đáp: "Là dì Dư tự tay bao rồi hấp đấy."
Dọc đường đi, bọn họ cũng gặp khá nhiều người hỏi về chuyện này.
Văn Chiêu Đệ nghe nói là bánh bao do Dư Huệ làm đều trố mắt không tin, cô nhìn Dư Huệ thêm hai lần.
"Tiểu Dư, không ngờ cô lại có tài làm bánh bao, lúc nãy ở nhà tôi còn ngửi thấy mùi bánh bao thịt, thơm hơn cả bánh bao trong thực đường."
"Nhìn này, trên đỉnh bánh còn ứa mỡ, nhìn là biết vỏ mỏng, nhân nhiều, cắn một miếng là đầy mỡ thơm phức." Văn Chiêu Đệ mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào mấy chiếc bánh bao thơm phức đến nỗi không nhịn được nuốt nước miếng.
Dù cô không ưa gì Dư Huệ, nhưng bây giờ muốn có được những chiếc bánh bao đó, đương nhiên phải khen ngợi trước vài câu.
Dư Huệ không đáp lại.
"Tôi nhà có đứa con trai Hồng Binh, ở nhà ngửi thấy mùi bánh bao, cứ đòi ăn bánh bao thịt, tôi định đi thực đường mua, mà ngặt nổi buổi chiều như thế này bánh bao trong đó chắc cũng bán hết rồi."
"Tiểu Dư, cô có thể bán cho tôi vài cái không?" Cô chủ động nói muốn mua, nhưng cũng nghĩ rằng với tính cách của Dư Huệ, cô ta chỉ là gái quê, chắc chắn sẽ không lấy tiền bạc gì đâu, coi như đây là cơ hội giúp cô ta thân thiết hơn.
Dư Huệ nhìn cô một cái, rồi đáp: "Được đấy, hai hào một cái, cô muốn mấy cái?"
Hai hào!
Văn Chiêu Đệ trợn tròn mắt, cô không ngờ Dư Huệ lại dám đòi giá như vậy?
Phản ứng của Dư Huệ hoàn toàn vượt xa sự dự đoán của cô, không những cô ta dám nhận tiền, mà còn đòi giá quá cao.
"Bánh bao trong thực đường chỉ có năm hào một cái thôi."
"Bánh bao trong thực đường không to bằng bánh bao tôi làm, nhân cũng ít hơn, mỗi cái còn phải dùng nửa cân phiếu gạo và cả phiếu thịt."
Nhưng cô đây lại không lấy phiếu, giá hai hào một cái cũng là hợp lý còn đòi gì nữa?
Dư Huệ cũng nhận ra rằng, Văn Chiêu Đệ thực sự không có ý định mua, mà cô cũng không thực sự muốn bán.
"Bánh bao trong thực đường cũng không ngon bằng của dì Dư làm." Vu Lập Tân ở bên cạnh bổ sung thêm.
Cố Tây Tây gật đầu thật mạnh, bánh bao của mẹ làm ngon gấp mấy lần so với bánh bao trong thực đường.
"Thế... dù có ngon đến mấy, cũng không thể đẩy giá như vậy được." Văn Chiêu Đệ nói, "Hơn nữa, Tiểu Dư nè cô bán bánh bao trong khu đại viện chẳng khác nào là đầu cơ trục lợi nha."
Văn Chiêu Đệ định dọa Dư Huệ một chút, vì cô ta đến từ nông thôn, dọa một chút chắc chắn sẽ tự động cho cô vài cái bánh bao miễn phí để bịt miệng.
"À...." Dư Huệ kéo dài âm cuối, "Thì ra bán bánh bao cho cô là đầu cơ trục lợi, vậy mà cô vẫn muốn tôi bán cho cô? Chẳng khác nào cô cố tình muốn tôi phạm tội à?"
Đăng bởi | Mimmin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |