Cuối cùng Triệu Xuân Hồng cũng nhận lấy bánh bao, lấy bánh bao ra rồi trả lại giỏ trống cho Dư Huệ.
"Tiểu Dư, cảm ơn nhé."
Dư Huệ nhếch miệng cười nhẹ rồi mang theo bọn nhỏ trở về.
Thấy mẹ kế đã ra ngoài mà vẫn chưa quay lại, Cố Nam không kiên nhẫn chờ nữa, mở cửa phòng bước ra đi thẳng tới nhà bếp.
Vừa bước vào bếp thấy không còn chiếc bánh bao nào trên bếp hay mặt bàn, chỉ có một ít bột mì còn sót lại trên bàn.
Cố Nam tức giận đến mức suýt khóc. Mẹ kế đã mang hết bánh bao đi, không để lại cho cậu và anh trai một cái nào hết.
Cậu đang tức giận thì bỗng nhiên nhận ra bánh bao đã hết nhưng mùi bánh bao trong bếp lại càng lúc càng nồng nặc.
Quay đầu lại thì thấy một nồi lớn đang xì hơi nóng.
Rõ ràng là vẫn còn bánh bao đang hấp trong đó.
Cố Nam vội vã mang chiếc ghế nhỏ lại gần bếp, đứng lên trên ghế, cố gắng với tay mở nắp nồi gỗ.
Chưa kịp chạm vào nắp, hơi nóng phả ra từ nồi cổ tay nó bị bỏng.
"Nóng quá..." Nó vội rút tay lại, cơ thể nhỏ bé loạng choạng, chiếc ghế dưới chân cũng không vững nữa, khiến nó bị ngã xuống đất, đầu đập vào bện bếp.
Bếp được xây bằng gạch, trát rất vững và cứng, Cố Nam bị va đầu, máu lập tức chảy ra.
"A..." Cố Nam đau đớn ngã xuống đất, khóc lớn.
Ở trong phòng, Cố Đông nghe thấy tiếng khóc của em trai, tức tốc chạy vào bếp.
Thấy Cố Nam nằm trên đất, mặt và trán đầy máu, Cố Đông hoảng sợ đến mức mặt tái mét.
Nhìn thấy chiếc ghế nằm oài trên đất, Cố Đông lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Nam Nam..." Cố Đông vội vàng chạy đến đỡ em trai dậy.
"Anh ơi, đầu em đau quá, oa oa..." Cố Nam khóc lóc, khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh vì sợ hãi, "Chảy nhiều máu quá, có phải em sẽ chết không?"
Cố Đông sợ hãi đến mức giọng run rẩy, "Không đâu, không đâu, anh, anh đưa em đi phòng y tế..."
Vu Kiến Thiết ở nhà nghe thấy tiếng khóc của Cố Nam, lo lắng có chuyện gì nên bước ra khỏi nhà, đi vào sân nhà họ Cố.
Khi cậu bước vào sân, đã thấy Cố Đông đang kéo Cố Nam đầy máu từ bếp ra.
Cậu giật mình, vội vàng chạy đến hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao lại chảy nhiều máu thế này?"
Cố Đông vừa khóc vừa nói: "Nam Nam đứng trên ghế, muốn mở nắp nồi lấy bánh bao ăn, rồi ngã xuống đập đầu."
"Phải nhanh chóng đến phòng y tế." Vu Kiến Thiết vội vàng bế Cố Nam lên rồi chạy đi, Cố Đông chạy theo sau.
Chạy được một đoạn, họ gặp phải Dư Huệ và vài người đang trên đường về.
Mọi người đều hoảng hốt, Dư Huệ càng giật mình, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
Vu Kiến Thiết đã gần kiệt sức, Cố Nam sắp rơi khỏi tay cậu, "Đứng trên ghế, mở nắp nồi lấy bánh bao, rồi ngã xuống, đập đầu."
"Sao lại bất cẩn vậy?" Dư Huệ thấy Vu Kiến Thiết không thể bế nổi Cố Nam nữa, liền tiếp nhận Cố Nam từ tay cậu bé.
"Phòng y tế ở đâu? Mau dẫn dì đến đó." Bệnh viện quân khu cách đây khá xa, đi bộ mất khoảng hai mươi phút, phòng y tế gần hơn một chút.
Lúc này cần đưa Cố Nam đến phòng y tế để cầm máu.
"Con biết con biết." Cố Đông chạy lên phía trước dẫn đường.
Dư Huệ bế Cố Nam theo sau, Vu Kiến Thiết bảo Vu Lập Tân dẫn Cố Tây đang khóc về nhà, vì giờ cả hai nhà đều không có ai ở nên cửa nhà mở toang, cần phải có người về trông.
Dư Huệ vừa chạy vừa bế Cố Nam, những người trên đường thấy vậy đều tò mò hỏi có chuyện gì, sao đứa trẻ lại đầy máu như vậy.
Dư Huệ không có thời gian trả lời họ, Vu Kiến Thiết sợ người ta lại hiểu lầm Dư Huệ, vội giải thích với những người hỏi: "Lúc dì Dư không có nhà, Cố Nam bị ngã đập đầu vào bếp chảy máu."
Cố Nam sợ hãi nằm trong lòng mẹ kế, cậu nắm chặt lấy áo của cô, sợ rằng mình sẽ rơi ra lần nữa.
Đăng bởi | Mimmin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 25 |