Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 880 chữ

“Làm mẹ kế quả thật không dễ dàng gì, nếu con cái không nghe lời, chúng ta chỉ có thể từ từ dạy dỗ. Hai đứa Cố Đông thực ra cũng không xấu, chỉ là chúng còn chưa phân biệt được đúng sai thôi.”

“Cố doanh trưởng là người tốt không chê được chỗ nào, nếu chia tay với người như vậy, sau này chắc chắn sẽ khó mà tìm được người thứ hai như thế.” Tiền Lan thấy cô không nói gì, lại tiếp tục khuyên.

Thực ra nếu không có bốn đứa trẻ, thím Triệu không ép Cố doanh trưởng và Dư Huệ kết hôn thì một người đàn ông tốt như Cố Hoài chưa chắc đến lượt Dư Huệ.

Từ ngoại hình đến công việc, còn biết giao tiền lương lên. Lúc ở nhà còn biết dạy dỗ con cái, làm việc nhà, không nề hà lười biếng, Cố Hoài thực sự không có điểm gì để chê trách.

Nhưng Cố Hoài phỏng chừng cưới nguyên chủ chủ yếu tìm một người chăm sóc con cái, lo lắng việc nhà để anh yên tâm công tác, nói trắng ra giống như một người bảo mẫu vậy.

Không nói đến việc yêu hay không yêu, trong lòng anh ta chắc chắn không coi cô là vợ thật sự, thậm chí có chút khinh thường.

Dù sao thì anh ta với nguyên ngủ vẫn là phân phòng ngủ riêng.

Nói chuyện một lúc trong bếp với Dư Huệ, Tiền Lan lại vào phòng khách nói chuyện với Cố Đông và Cố Nam.

“Sau này hai đứa các cháu nhất định phải ngoan ngoãn, không được nghịch ngợm dọa mẹ sợ nữa. Có chuyện gì cũng đừng làm ầm ĩ, kẻo mọi người hiểu lầm khiến mẹ mấy đứa tổn thương.”

“Nếu các còn như vậy, khi cha mấy đứa về dì nhất định sẽ mách chuyện này với cha hai đứa.” Tiền Lan dùng ngón tay chỉ vào hai đứa lớn để cảnh cáo.

“Nhìn xem mẹ kế của mấy đứa tốt đến mức nào, còn biết làm bánh bao thịt ngon như vậy. Nam Nam bị thương là mẹ kế bế đi phòng y tế, khi đặt cháu xuống hai tay còn run lẩy bẩy đấy.” Đây là những gì Kiến Thiết kể cho cô nghe.

“Mẹ ruột của mấy đứa chẳng bao giờ tốt như vậy đâu, hai đứa phải biết ơn mẹ kế của mình.” Nói xong một trận, Tiền Lan quay lưng rời đi.

Cố Đông và Cố Nam cũng cảm thấy buồn.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mẹ ruột của họ không chỉ chưa bao giờ làm bánh bao cho họ ăn, mà ngay cả một bát cháo cũng chưa từng nấu cho anh em bọn họ.

Từ khi họ còn nhỏ, mẹ cũng chưa từng ôm họ, cũng không hề quan tâm hay lo lắng khi anh em bọn họ bị bệnh hay bị thương, tất cả đều là do cha mấy anh em đến bệnh viện.

Nhưng dù sao đó cũng là mẹ ruột của họ, là người mà họ yêu thương nhất, họ không thể chấp nhận người ngoài nói mẹ mình không tốt với họ.

Lý lão sư vừa bước vào nhà, liền ngửi thấy mùi bánh bao thịt thơm lừng.

Trong phòng khách, cô con gái lớn Ngô Đình Đình đang ngồi trên sofa chơi cùng cô em gái Trân Trân.

“Bà ngoại làm bánh bao à?”

“Không phải bà ngoại làm, là người khác đem đến cho.” Ngô Đình Đình ngửi thấy mùi bánh bao càng lúc càng đậm, nuốt nước miếng cái ực.

Dù bà ngoại cũng thường làm bánh bao, nhưng mùi này không giống như bánh bao bà ngoại làm.

“Người khác cho?” Lý lão treo túi vải lên giá mắc quần áo rồi đi vào bếp.

“Mẹ, ai cho bánh bao vậy?”

Triệu Xuân Hồng đang khuấy cháo khoai lang trong nồi, có bánh bao rồi nên tối nay bà không làm cơm nữa, chỉ nấu một nồi cháo khoai lang ăn với bánh bao là đủ.

“Là Tiểu Dư cho, cảm ơn con đã cho phiếu sữa bột.” Bà sợ con gái nói mình nhận đồ không hợp lý, nên vội vàng giải thích thêm: “Mẹ nói không cần, nhưng Tiểu Dư nói là cô tự làm, nhất quyết bảo mẹ nhận, Trân Trân lại khóc quấy quá nên đành nhận vậy.”

“Lần sau đừng nhận nữa.” Lão Ngô nhà cô chính phó chính ủy, phải chú ý ảnh hưởng, tránh bị người ta đồn đại.

Bình thường nhà họ Ngô không bao giờ nhận đồ của người khác, dù ai gửi cũng không nhận.

Nhưng hôm qua cô đã đưa phiếu sữa bột cho gia đình Cố, hôm nay Tiểu Dư làm bánh bao để cảm ơn, coi như là trả ơn đi, cũng không có gì đáng trách.

Nhưng lần sau nếu có cho đồ nữa, chắc chắn không thể nhận.

“Mẹ biết rồi.” Triệu Xuân Hồng gật đầu.

Lý lão sư một hơi thật sâu, nhìn nồi cháo khoai lang đang bốc hơi, rồi chớp mắt một cái: “Không ngờ tay nghề làm bánh bao của Tiểu Dư lại tốt như vậy, bánh bao này thơm thật đấy.”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng của Nguyệt Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.