Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3704 chữ

Cố Uyển tìm giáo viên cho Tần Hiểu Muội, chỉ hy vọng tìm được người có thể toàn tâm toàn ý dạy Hiểu Muội. Cô đã cân nhắc đến con số một ngàn này, tình nguyện tiêu số tiền để giáo viên Ngô coi trọng Hiểu Muội chút. Hai người đùn đẩy nhau một phen, cuối cùng giáo viên Ngô nói nếu mình nhận Tần Hiểu Muội thì dạy hai năm trước, nghỉ hè dạy hai tháng, ngày chủ nhật mỗi tuần, ngoài một ngàn thì sẽ thu hai trăm đồng hàng năm của Tần Hiểu Muội, thảo luận học phí một năm là bảy trăm đồng, như vậy đã đủ rồi.

Nói tới mức này, thật ra chuyện nhận Tần Hiểu Muội làm học sinh đã ăn chắc, chỉ cần tư chất của Hiểu Muội không quá kém, giáo viên Ngô cũng tình nguyện nhận.

Cố Uyển cảm ơn giáo viên Ngô rồi hẹn thời gian cụ thể ngày mai Tần Hiểu Muội tới kiểm tra, rồi mới tạm biệt giáo viên Ngô, lái xe trở về trường học.

Buổi tối về nhà lấy ảnh cất đi ra, nói tin tức tốt này với Lâm Xuân Hoa và Tần Hiểu Muội, để tối Hiểu Muội chọn mấy tác phẩm của mình mang đi ngày mai kiểm tra.

Lâm Xuân Hoa và Tần Hiểu Muội vừa vui vừa căng thẳng, trong phòng bếp không cần Hiểu Muội hỗ trợ, để Hiểu Muội mau đi chuẩn bị.

Giữa trưa ngày mai Giang Hạo đi, buổi sáng đi cùng Tần Hiểu Muội lên xe của Cố Uyển đến học viện mỹ thuật gặp giáo viên Ngô. Kiểm tra đúng như Cố Uyển dự liệu, vô cùng thuận lợi.

Trước khi đi, Giang Hạo nói cảm ơn Cố Uyển: "Cảm ơn chị dâu tính toán thay Hiểu Muội, phần lớn thời gian em không thể ở cùng Hiểu Muội, cũng may cô ấy ở cùng các chị, em ở bên ngoài yên tâm rất nhiều."

Cố Uyển biết Giang Hạo ở 811, cười nói: "Biểu hiện tốt một chút, cũng chú ý an toàn, không cần lo cho Hiểu Muội ở nhà."

Đại đội đặc chủng như 811 là phục vụ là có thời hạn. Đến ba mươi tuổi, sức lực và trạng thái thân thể qua thời kỳ đỉnh cao, trừ chức chính như Tần Chí Quân, thì bên trên đều sẽ có sắp xếp khác với những người khác, đến lúc đó về thành phố B thăng chức sẽ rất đơn giản.

Giang Hạo trở về đội, nghỉ hè Tần Hiểu Muội ngày ngày đến nhà giáo viên Ngô học, mỗi người nhà họ Tần đều có việc của mình. Đảo mắt đã đến tháng chín, ba đứa sinh ba và Sáu Cân đều đến nhà trẻ.

Cuối tháng tám, Tần Chí Cương và Vương Hải Quyên đã cũng dời đến tứ hợp viện mà họ mua, hai vợ chồng đều bận bịu. Sáu Cân ở nhà Cố Uyển, nhờ Lâm Xuân Hoa trông giúp, Cố Uyển không có ý kiến, có thêm một đứa bé thì nhà cũng náo nhiệt, tình cảm của bốn đứa bé này đều rất tốt, cho nên Sáu Cân cũng học ở trường mẫu giáo có ba anh em sinh ba ở gần đường hẻm Cam Lộ khu Tây Thành.

Bốn anh em đi nhà trẻ, bốn đứa trẻ được xếp vào một lớp, là nhóm mạnh nhất trong lớp đầu tiên của chúng, vào nhà trẻ là như cá gặp nước. Bình An có sức lực lớn hơn các bạn nhỏ, rất biết che chở em trai, em gái, Đa Đa thì lanh lợi, Điềm Bảo đặc biệt khiến người ta yêu thích. Sáu Cân? Thường ngày Sáu Cân chính là tớ có anh trai, ông anh kiêu ngạo điên khùng.

Bốn anh em rất nổi ở trong nhà trẻ. Vừa mới vào nhà trẻ ngày thứ nhất, các bạn nhỏ khác nhìn ra ngoài phòng học mà ngó dáo dác người lớn, khóc khàn cả giọng, bốn anh em này thì nửa ngày không thích ứng cũng không có, hoàn toàn không hiểu tại sao đến nơi vui vậy mà phải khóc, trong nhà trẻ rất náo nhiệt.

Đưa cháu đi học xong, Lâm Xuân Hoa và Tần Đại Hữu rất đắc ý, cảm thấy đứa trẻ nhà lão Tần đi đặc biệt không khác biệt.

Đầu tháng chín nhà họ Tần có chuyện vui, Tần Hiểu Muội mang thai.

Tần Hiểu Muội bận đi học trong kỳ nghỉ hè nên không chú ý đến kỳ kinh nguyệt của mình, mơ hồ đến đầu tháng chín mới nhớ ra mình không có kinh nguyệt trong thời gian dài, tìm Cố Uyển bắt mạch cho mới biết là có tin vui, có thai hơn hai tháng.

Chọc cả nhà vui vẻ, Lâm Xuân Hoa gọi điện thoại cho nhà chồng Tần Hiểu Muội. Hai người kết hôn hơn một năm, bởi vì Giang Hạo ở nhà ít thời gian, vẫn luôn không có bầu, lần này có tin tức thì sao có thể không vui.

Bởi vì thrời gian mang thai không đầy ba tháng, trừ nói cho mẹ chồng Hiểu Muội, họ không nói ra ngoài, mà muốn nói với Giang Hạo sắp làm ba. Nhưng nơi trú quân của Giang Hạo không có điện thoại. Buổi tối, Cố Uyển âm thầm nói với Tần Chí Quân, để anh nghĩ biện pháp nói tin tức này cho Giang Hạo, cười nói: "Đừng chờ ngày nghỉ phép sang năm trở lại mới biết thì đứa trẻ đã đầy tháng."

Tất nhiên Tần Chí Quân cũng vui vẻ cho Giang Hạo và Hiểu Muội, nên đồng ý chuyện này.

Từ sau khi Tần Hiểu Muội mang thai, đến mỗi cuối tuần phải đi học, Cố luôn phải lái xe đưa Hiểu Muội đến nhà giáo viên Ngô rồi đi đến bệnh viện đón sư phụ mình, buổi tối lái xe đi đón Hiểu Muội về, không gì chu đáo hơn.

Sau khi cô tu luyện thì phát hiện ra một chỗ tốt khác, càng quen thuộc với kinh mạch trên thân thể con người, có thể lấy linh khí thăm dò để biết tình trạng kinh mạch của bệnh nhân, thậm chí dùng linh khí để hỗ trợ chữa trị bằng xoa bóp hoặc châm cứu. Ban đầu, Lý Tế Xuyên chỉ phát hiện cô chẩn đoán rất chính xác về mạch, Trung y có thể biết rõ gốc rễ căn bệnh thì chữa sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Mấy năm nay, trừ học đại học, kiến thức mà học được Cố Uyển khi đi theo Lý Tế Xuyên đều rất vững chắc, dần dần đã có thể phụ trách một mình.

Tới sau đó có một số bệnh nan y, cô lấy thuốc thang làm chủ, châm cứu là phụ là có thể trị hết rất nhanh, dần dần lan truyền danh tiếng. Mặc dù cô không được tính là bác sĩ ở bệnh viện, nhưng không ít người bệnh hâm mộ danh tiếng mà tìm mời cô xem bệnh cho.

Trong suốt quá trình mang thai của Tần Hiểu Muội, cách mười ngày nửa tháng Cố Uyển đều phải bắt mạch một lần cho Hiểu Muội, không cần thuốc, nói với Lâm Xuân Hoa điều chỉnh chế độ ăn uống cho Hiểu Muội như thế nào ở các giai đoạn khác nhau, cái thai rất ổn.

Đầu tháng hai năm sau, hai mươi ba tháng chạp âm lịch, Tần Hiểu Muội hạ sinh một bé trai mập mạp ở bệnh viện, tên thì phải đợi Giang Hạo trở về đặt, tên mụ là tiểu Bố.

Ba mẹ nhà họ Giang vội vàng chạy từ quê lên thăm con dâu và cháu trai, được Lâm Xuân Hoa giữ lại sống ở nhà họ Tần.Bởi vì yêu thích cháu trai, hai người trò chuyện cùng hai người Tần Đại Hữu, ở nhà họ Tần trụ bốn ngày mới đi về. Lúc này đã là hai mươi tám tháng chạp, Tần Đại Hữu nào bằng lòng đuổi họ đi, muốn giữ sui gia ở lại ăn tết, ở thêm ít ngày rồi qua mười lăm tháng giêng về cũng không muộn.

Ba Giang cười cám ơn, nói: "Ở nhà lớn của sui gia rất thoải mái, tính tình tôi với ông cũng hợp, nếu không phải cuối năm thì tôi tình nguyện ở chỗ này ít ngày. Trên chúng tôi còn có người già, bên dưới là một đại gia đình, qua năm vẫn phải trở về. Hiểu Muội và tiểu Bố đành nhờ mọi người chăm sóc, sang năm chúng tôi rảnh rỗi thì lại tới thăm bọn nó, sui gia rảnh rỗi cũng đến nhà chúng tôi làm khách với Hiểu Muội."

Nói không ít lời khách sáo với nhau, ba mẹ Giang Hạo kiên quyết phải về, Lâm Xuân Hoa đi gói hai túi lớn đưa cho họ rồi mới để Tần Chí Quân đưa hai ông bà nhà họ Giang Nhị lão đến trạm xe lửa. Tần Chí Quân tự móc tiền túi mua giường nằm cho bọn họ, xách hành lý giúp, tiễn người tới xe lửa mới rời đi.

Khi xe lửa chạy, hai người mở túi ra nhìn, nào là rượu, thuốc lá, đồ ăn nhẹ, thịt hộp, kẹo, bánh bích quy, đều là đồ tốt, bảo sao nhà họ Nhạc có con trai là có phúc.

Từ khi Tiểu Bố ra đời, bốn cô cậu tan học thì chạy đến phòng cô, một hàng củ cải nhỏ chen chúc chen chúc ở mép giường nhìn em trai. Vị trí tốt nhất bình thường đều là Điềm Bảo, Sáu Cân kéo Điềm Bảo ở bên cạnh, còn Bình An và Đa Đa, được rồi, bọn chúng tự cảm thấy là anh thì luôn phải nhường em trai, em gái, nên tự giác đứng ra sau.

Tiểu Bố vừa sinh ra nên da màu đỏ, mặt cũng không mịn màng, Điềm Bảo thích xinh đẹp nên thấy khuôn mặt nhỏ đó thì buồn rầu, hỏi Đa Đa: "Anh hai, sao tiểu Bố không giống chúng ta, da chúng ta đều trắng, mặt cũng đẹp, xinh đẹp nhất nhà trẻ."

Xinh đẹp nhất nhà trẻ là nói cô bé.

Đa Đa nhìn tiểu Bố đỏ hỏn, nhiều nếp nhăn như ông già, nghĩ các cô và các bạn nhỏ trong nhà trẻ nhìn thấy mặt tiểu Bố thì nói: "Không sao, sau này chúng ta chia chút kẹo cho tiểu Bố."

Mấy anh em đều xinh đẹp, thường xuyên nhận được kẹo của giáo viên hoặc là các bạn nhỏ cho, em trai không đẹp lắm, đến nhà trẻ chắc sẽ không có kẹo ăn.

Lâm Xuân Hoa buồn cười, nói: "Trẻ con vừa sinh ra đều vậy mà, lúc các cháu ra đời cũng như vầy, còn nhỏ hơn tiểu Bố chút. Qua một thời gian giãn da sẽ đẹp, hơn nữa tiểu Bố còn nhỏ, chưa thể ăn kẹo."

Mấy đứa nhỏ không dám tin khi còn bé mình cũng nhăn nhúm như thế. Đợi một hai tháng, quả nhiên thấy em trai được ăn no là trắng mập, mũm mĩm, bấy giờ bọn nhỏ mới tin.

Thời gian trôi qua rất nhanh, năm thứ tư đại học, danh tiếng của Cố Uyển ở ** đã vang xa hơn rất nhiều bác sĩ bắt mạch, thậm chí có người mắc bệnh gọi vào số Lý Tế Xuyên để tìm Cố Uyển. Lúc này Lý Tế Xuyên đã nhìn ra học trò của mình thật phi thường, một ngày trên đường trở về từ bệnh viện thì hỏi Cố Uyển: "Cô bé, có phải con học được chút thủ đoạn không?"

Cố Uyển nghe ông ấy hỏi như vậy, biết sư phụ cô nhìn ra gì. Lý Tế Xuyên đối xử với cô cực tốt, hai thầy trò quen biết vài năm, tình cảm càng sâu sắc, Lý Tế Xuyên hỏi, cô cũng không giấu giếm, gật đầu nói: "Có cơ duyên lấy được công pháp."

Lý Tế Xuyên nghe mà sáng mắt, những năm này ông ấy muốn gia nhập môn đạo nhưng lại không phải kỳ môn mà vào. Chung đạo trưởng nói tư chất của ông ấy không tốt, nhưng không ngờ học trò của mình có cơ duyên như vậy.

"Đây là chuyện tốt, tu luyện được thì chớ bỏ phí, không chỉ có ích với chính con, có thể khoẻ mạnh, kéo dài tuổi thọ. Cõi đời này có một bác sĩ gọi là đạo y, thật ra thì cách con dùng bây giờ là cách của đạo y, rất nhiều chứng bệnh mà bác sĩ bình thường không có cách chữa, nhưng đạo y có thể tùy ý chữa khỏi."

Rốt cuộc ông ấy vẫn là bác sĩ, có theo đuổi của riêng mình với đạo y, chính ông ấy không làm được, học trò của mình có thể làm được nên cũng cảm thấy rất vui vẻ yên tâm.

Tất nhiên Cố Uyển ghi nhớ lời dặn dò của Lý Tế Xuyên ở trong lòng. Sự thật là cô không lười biếng tu luyện, bởi vì Tần Chí Quân rất thích tu luyện. Ban ngày bận bịu chuyện ở bộ đội, buổi tối anh nhất định phải kéo Cố Uyển tu luyện, hoặc là ngồi tĩnh tọa hoặc là tu tập công pháp song tu của thiên hồ tộc. Anh luôn làm không biết mệt, hiển nhiên là tìm được thú vui trong đó.

Vào sinh nhật năm tuổi của ba anh em Bình An, nhà họ Tần có một vị khách Cố Uyển không ngờ tới, đó là cậu của ba đứa đứa trẻ, Cố Siêu. Lúc ấy Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa đến nhà trẻ đón bốn đứa bé, chỉ có Uyển Uyển ở nhà một mình, những năm này Cố Uyển gửi không ít đồ về nhà, Cố Siêu đã tìm tới theo địa chỉ trên bao bì.

Cố Siêu rất khác những năm trước đây, nhìn trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều. Cố Uyển biết một năm này anh đưa một đội xây dựng đến làm chủ thầu ở tỉnh Chiết Giang, hỏi vì sao tới thành phố B mới biết Cố Siêu tới chuyến này là định ở thành phố B ít nhất một năm. Cố Siêu đi theo chủ thầu lớn ở thành phố B nhận mấy công trình xây dựng nhà ở thương mạ, nên tất nhiên đội ngũ đi theo Cố Siêu cũng kéo đến B thành phố.

“Anh là chủ thầu sau, chia việc từ trên tay chủ thầu lớn, anh kéo cả nhóm đồng hương trong trấn đến làm."

Nói xong, Cố Siêu lấy ra ba cái cái hộp nhỏ từ trong túi xách, nói: "Mấy ngày trước đến thành phố B, vẫn luôn bận nên không thời gian tới. Đây là quà sinh nhật cho mấy đứa Bình An, trước kia anh không có tiền mua cái gì cho bọn chúng, năm nay kiếm chút tiền, mua cho ba đứa mỗi đứa một viên ngọc hồ lô nhỏ, anh không chọn đồ, đến siêu thị hỏi, người ta nói trẻ con mang ngọc vô cùng tốt."

Cố Uyển chỉ nhìn cái hộp kia là biết nó là của một tiệm vàng cũ, bách hóa cao tầng ở thành phố B có quầy chuyên doanh, cô nói với Cố Siêu: "Anh, anh kiếm tiền không dễ dàng, trẻ con mang những thứ này làm gì."

Cố Siêu chỉ cười, nói: "Những năm trước đây anh đã hứa, kiếm được tiền sẽ tặng các cháu và em quà, anh đã mua cho các cháu rồi, em thì cho em tự chọn."

Cố Uyển nghe mà cười: “Mấy năm trước chỉ nói đùa, đến bây giờ anh còn nhớ à."

Khi Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa dẫn theo mấy đứa bé về nhà thấy Cố Siêu thì ngạc nhiên không kém gì Cố Uyển. Nghe nói Cố Siêu muốn ở thành phố B một năm, họ đều dứt khoát để Cố Siêu ở đây.

Cố Siêu khoát tay từ chối, nói dẫn theo các hương thân làm việc ở đây, nên vẫn phải lo việc ở công trường, cuối cùng ăn bữa cơm rồi vội vàng chạy về công trường.

Mặt khác, trong dịp Tết năm nay, Cố Uyển lái xe đến công trường tìm Cố Siêu, đón anh cô đến nhà ăn Tết. Lúc Tần Chí Hoa và Cố Siêu đang trò chuyện, đề nghị Cố Siêu đăng ký một công ty và tự thực hiện dự án, tốt hơn bị chủ thầu lớn ăn.

Cố Siêu có hơi động lòng, nhưng không biết quá rõ về mở công ty, nên mấy ngày tháng giêng ở nhà họ Tần đã hỏi Tần Chí Hoa không ít, sau tháng giêng thì đi đăng ký công ty xây dựng thật. Tất cả thủ tục có Tần Chí Hoa giúp đỡ nên làm cũng rất thuận lợi.

Lúc không có ai, Cố Uyển đưa Cố Siêu hai trăm ngàn đồng, nói là đưa cho Cố Siêu làm vốn khởi đầu, Cố Siêu không chịu nhận, Cố Uyển cười, nói: "Mấy năm trước đưa cho anh tiền thì anh nhét vào trong thùng gạo rồi đưa trả lại, lúc ấy anh Tần nói, từ nay về sau nếu anh làm ăn lớn thì em cần phải dốc một phần lực."

Thương lượng với viện trưởng mỗi tuần chỉ bắt mạch một ngày, viện trưởng cũng đồng ý.

Sau vài năm tiếp xúc, bây giờ viện trưởng 301 đã nắm được tổng thể tài sản và lý lịch của Cố Uyển, biết người ta không thiếu tiền thật, có thể đáp ứng ở lại 301 đi làm, mỗi tuần chỉ khám một ngày cũng vui vẻ rồi.

Những người có thể sắp xếp những ca làm việc như thế này thường là lão Trung y lão làng, nhưng nói xem Cố Uyển có tính là lão làng không, dĩ nhiên là có. Tuy cô còn trẻ tuổi, nhưng y thuật kia không hề kém hơn thầy Lý Tế Xuyên, thậm chí gặp phải bệnh nan y Lý Tế Xuyên vô phương cứu chữa, mà cô đã chữa khỏi mấy chục ca, cho nên vừa mới tốt nghiệp đại học có cái gì quan trọng, chuyến đi này của họ là đến xem thực lực.

Mùa hè năm 1989 Cố Uyển tốt nghiệp đại học y dược thành phố B. Tần Chí Quân được phong quân hàm thiếu tướng và giữ chức phó quân trưởng tập đoàn quân quân khu 38 thành phố B. Giang Hạo được điều trở về tập đoàn quân 24 ở đơn vị đồn trú ban đầu với chức vụ phó đoàn trưởng.

Giang Hạo trở về thành phố B, dĩ nhiên là Tần Hiểu Muội và con trai dời đi cùng Giang Hạo, không ở nhà lúc Giang Hạo ở 811, mà chuyển đến chỗ ở của người thân.

Giang Hạo vừa thăng chức phó đoàn, tất W1700645 nhiên lục quân đại viện chưa chia nhà. Hai vợ chồng chia xa vài năm, hận không thể một nhà ba người ngày ngày đều có thể ở một nơi, nên muốn ở tạm khu nhà của người thân quân nhân trong nơi trú quân trước.

Vậy thì phải dọn nhà, tuy nói đồ đạc đã chuẩn bị trước, nhưng có rất nhiều quần áo và hành lý phải chuyển từ nhà họ Tần ở đường hẻm Cam Lộ, nhất là đồ của tiểu Bố, các loại đồ chơi đều được đựng trong một cái hòm. Tần Chí Quân và Cố Uyển dứt khoát mỗi người lái một chiếc xe đưa cả nhà họ đi.

Xe lái đến Môn Đầu Câu thì rẽ vào con đường dẫn vào núi. Mấy năm trôi qua, nơi này vẫn không thay đổi. Vào đường núi không bao lâu thì thấy ba người vợ quân nhân dắt con, xách rách đi bộ ở phía trước, đi đường này hẳn là gia đình quân nhân trong nơi trú quân. Cố Uyển nhìn mấy đứa trẻ được người lớn dắt đi như trâu, chân cô thắng xe lại.

Xe dừng lại, cô hạ cửa kính xe xuống, cười hỏi: "Đi lên nơi trú quân trên núi à, cần đưa mọi người đoạn đường không?"

Khi thấy rõ mặt một người người vợ quân nhân trong đó, cô ngẩn người, là Tống Tử San vài năm không gặp. Tay Tống Tử San dắt cô bé trông khoảng ba bốn tuổi, cô ta thấy Cố Uyển cũng ngây ngẩn, rồi sau đó là khó chịu.

Hai người vợ quân nhân khác thấy đi đầu là một chiếc xe nhỏ phía sau còn có chiếc xe nhỏ đi theo. Cố Uyển chủ động nói đưa họ đi một đoạn đường, hai người đều rất vui vẻ. Dẫu sao xách đồ nặng như vậy còn dắt trẻ nhỏ, người lớn đi bộ còn tạm được, trẻ con quá nhỏ, đi mấy bước là muốn bế một đoạn. Quả thật rất mệt mỏi. Họ hỏi rõ là Cố Uyển đưa cả nhà phó đoàn trưởng mới tới của họ đến khu nhà của người thân quân nhân, vui vẻ nói cảm ơn rồi lên xe.

Tần Hiểu Muội bế tiểu Bố ngồi ghế phụ. Hai người vợ quân nhân kia bế con muốn lên xe, suy nghĩ một chút vẫn gọi Tống Tử San lên trước, không ngờ Tống Tử San lắc đầu nói cô ta đi bộ về.

Không đánh bại được Tần Chí Quân cũng thôi đi, mình ở vị trí trung đoàn năm năm không nhúc nhích, hai năm trước có cơ hội, Hạ Quân không nhận hỗ trợ, khó khăn lắm lúc này mới có cơ hội thăng chức phó đoàn, kết quả để cho Giang Hạo chặn đường. Trong lòng Hạ Quân oán trách ba vợ không đắc lực, nghĩ như vậy thì không tránh được oán trách Tống Tử San. Tống Tử San quay lưng về phía con gái, lau mặt cho con gái, nghe cũng chỉ nhếch môi.

Kết thúc.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.