Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đều là người một nhà, đừng khách sáo!

Phiên bản Dịch · 1419 chữ

Cho dù có là người chậm tiêu thì vẫn có thể nhận ra Trịnh Nhị Nha đang cố tình kiếm chuyện.

Tần Lệ chậm rãi thở hắt ra. Thịnh Hạ thấy sắc mặt của Tần Lệ không ổn thì vội vàng kéo cô: "Lệ Chi, làm việc trước đã."

Nhà họ Trịnh là gia tộc lớn ở đại đội Vĩnh Cửu.

Các đời đều ở đây, cho nên ai ai cũng có thể có quan hệ bà con với Trịnh Nhị Nha.

Vốn dĩ tình cảnh hiện tại của Tần Lệ đã không được tốt, nếu cãi nhau với Trịnh Nhị Nha cô chỉ có chịu thiệt.

Trịnh Nhị Nha dựa vào điều này nên mới tự tin đến như vậy. Cô ta hất cằm, nhìn cô bằng vẻ mặt đắc ý.

"Con nhãi Trịnh Nhị Nha kia, mày nói lung tung gì vậy? Thật là không khác gì con mẹ suốt ngày đâm chọc người khác của mày!"

Hà Thúy Anh không biết đi ra từ đâu đứng ở trước mặt Tần Lệ, chỉ vào cái mũi Trịnh Nhị Nha thoá mạ: "Tao thấy mày cũng phải bị người ta ấn xuống mặt đất tát mấy cái như mẹ mày mới được."

"Không biết tích đức. Tao thấy nhà ai xui xẻo lắm mới lấy phải mày."

?

Hà Thúy Anh bắn liên thanh, Trịnh Nhị Nha trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Thấy Trì Hằng ở đằng sau Hà Thúy Anh, mặt cô ta chậm rãi trắng bệch, hốc mắt đỏ lên, ném cái sọt xuống bụm mặt chạy.

Giống như Hà Thúy Anh còn chưa hả giận, bà xoa eo lớn tiếng nói: "Không bị dao đâm liền không biết đau. Tôi mới nói vài câu mà đã không chịu nổi, tôi còn tưởng rằng nó lợi hại lắm cơ."

Vợ ông Lưu, người có quan hệ tương đối tốt với mẹ Trịnh Nhị Nha vỗ vai Hà Thúy Anh: "Được rồi được rồi, Nhị Nha đều chạy, chị cũng đừng nói nữa."

“Phi!”

Hà Thúy Anh hung hăng phỉ nhổ, sau đó xoay người lo lắng nhìn Tần Lệ: "Lệ Chi, không sao chứ?"

"Vâng."

Tần Lệ hít mũi: "Không sao ạ, cảm ơn thím Hà."

"Không sao là tốt rồi. Có chút người miệng không tích đức, sau này sinh con trai ra không có lỗ đít!"

"Phụt-"

Vốn dĩ Tần Lệ đang cảm động đến nỗi sắp chảy nước mắt, lại nghe được câu nói như vậy làm chút cảm động kia lập tức tan biến.

Trong mắt vẫn còn nước mắt, nhưng khoé mắt lại cong cong.

Trì Hằng lẳng lặng nhìn đuôi mắt phiếm hồng của Tần Lệ. Bỗng dưng lòng anh khó chịu đến lạ thường, lồng ngực cứ nghèn ngẹn lại không có chỗ trút.

Nhưng giây tiếp theo, sau khi nhìn thấy miệng vết thương trong lòng bàn tay của Tần Lệ, Trì Hằng lập tức nhíu mày nói: "Sao không đeo găng tay vào?"

Hà Thúy Anh nghe ra giọng điệu quan tâm trong lời nói của anh, suýt nữa thì nhoẻn miệng cười.

Thằng nhóc thối này còn biết đến đeo găng tay!

Dân quê như bọn họ đây ai mà chẳng để tay trần làm việc?

Cũng nhờ mấy năm trước Trì Hằng mang mấy cái bao tay lao động về, thì bọn họ mới biết được hoá ra trên đời này còn có thứ tốt như găng tay! Người thành phố đều mang đồ vật quý giá như vậy làm việc.

Ngay cả hiện tại, mọi người cũng đều để tay trần.

Trì Hằng không cảm thấy mọi người không đeo găng tay thì có vấn đề gì, ngay cả anh lúc làm việc cũng vì ngại đeo găng tay làm việc không nhanh nhẹn nên cũng không đeo.

Hiện tại thấy thanh niên trí thức này bị thương ở tay liền bắt đầu cảm thấy đau lòng?

Giọng điệu của Trì Hằng rất nghiêm khắc, làm cho Tần Lệ cảm thấy cô giống như đứa nhỏ mắc lỗi đang bị người lớn răng dạy.

Cô nhìn tay, nơi bị gốc bắp cắt qua đau đớn, nhưng mọi người đều như vậy, cô không thể làm điều gì khác biệt.

Tần Lệ liền giấu mu bàn tay ra sau người, lắc đầu nói: "Không sao, để hai ngày nữa em mua."

"Đeo vào."

Trì Hằng trực tiếp lấy một đôi găng tay màu trắng từ trong túi ra đưa đến truớc mặt Tần Lệ.

Ai da.

Đây chính là nam nữ chính trong lời đồn dạo gần đây.

Tuy mặt Trì Hằng lạnh lùng, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc nhưng không giống nhau!

Mặc dù lời thì khó nghe đấy, nhưng mà hai người đẹp, nhìn thích mắt.

Không giống Trịnh mặt rỗ có vẻ ngoài xấu xí, chỉ cần nghe đến chuyện của gã là mọi người lập tức chê, nghe đều không muốn nghe.

Bất tri bất giác, mọi người đều thả chậm động tác bẻ ngô lạo, còn có nhóm các thím nhiều chuyện đến nỗi bả trật hàng, từ hàng một bẻ thẳng đến chỗ Tần Lệ.

Mấu chốt là động tác trên tay không hề chậm.

Bản lĩnh ăn dưa quá đỉnh.

Bị nhiều người nhìn như vậy, Tần Lệ nhìn găng tay nam ở trước mặt, không hiểu sao tim cô càng đập càng nhanh, mặt nóng như sắp cháy.

Ôi.

Nắng gắt quá!

"Cầm đi cháu!"

Hà Thúy Anh cười tủm tỉm nhét găng tay vào trong tay Tần Lệ: "Hằng Tử nó là đàn ông, da còn dày hơn da lợn nên không cần phải quan tâm đến nó. Cháu nhanh mang vào đi!"

"Vâng... Cảm ơn anh Trì Hằng, cảm ơn thím Hà." Vốn dĩ Tần Lệ định từ chối, nhưng Trì Hằng trừng mắt một cái, cô liền không thể chối từ.

Đây là bị thu hút rồi.

Hà Thúy Anh cố gắng tỏ ra bình thường, để vẻ mặt của mình không biểu hiện rõ ràng như vậy.

"Khách sáo gì cháu, đều là người nhà cả mà. Thím đi trước đây, có việc thì tìm thím!"

Trì Hằng nhìn chân tay nhỏ nhắn của Tần Lệ, cảm thấy chúng còn nhỏ hơn cùi bắp.

Còn có giấc mơ tối hôm qua.

Trì Hằng cảm thấy khó chịu, lại không biết vì cái gì, anh dứt khoát hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe thấy được nói: "Nếu mệt thì nghỉ ngơi, làm không xong để đó tôi làm."

Nói xong, anh liền đi mất, không cho Tần Lệ có cơ hội từ chối.

Tần Lệ: "..."

Nóng quá nóng quá, mặt Tần Lệ càng lúc càng nóng.

Người một nhà cơ đấy.

Đầu Tần Lệ ong ong nên cô không để ý mấy chữ "người một nhà", nhưng mấy thím tinh như quỷ kia nghe được.

Tuy bọn họ không nghe được Trì Hằng và Tần Lệ nói gì, nhưng nhìn ánh mắt của Trì Hằng kìa.

Thiếu điều muốn dính chặt vào người cô gái nhỏ.

Này còn nhìn không ra sao?

Giờ khắc này, dường như nơi đây không phải ruộng bắp mà là ruộng dưa.

Tần Lệ thầm bội phục chính cô, có thể không run rẩy đeo găng tay của Trì Hằng vào dưới ánh mắt nhiệt liệt của mọi người.

Tay anh to quá!

Tần Lệ đeo vào, còn chưa đến phân nửa cái.

Nhưng đúng là đeo găng tay thì lòng bàn tay bớt đau hơn.

Lòng cũng ngọt.

Lúc thu hoạch vụ thu mọi người sẽ không về nghỉ trưa, mà là tìm chỗ trống ngồi xuống uống nước, gặm lương khô, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục làm việc.

Hiện tại nếu không tranh thủ thu hoạch, lỡ như mưa xuống thì đến lúc đó khóc cũng không có chỗ khóc.

Tốc độ làm việc của Trì Hằng bay nhanh, hơn nữa sắp xếp cũng tốt.

Anh không để lung tung vào sọt, mà là xếp thật ngay ngắn.

Thu hoạch xong phần đất của mình, Trì Hằng tiếp tục bẻ sang mảnh đất của Tần Lệ, nhưng sợ Tần Lệ xấu hổ nên anh còn để lại một chút cho cô. Làm xong, anh đi luôn chứ không chào cô một tiếng.

Đợi đến khi Tần Lệ bẻ xong mảnh đất Trì Hằng để lại, thấy một đống thân bắp trụi lủi và mấy trái bắp được xếp ngay hàng thẳng lối, cô liền ngây cả người.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Tháo Hán Xuất Ngũ Cưng Chiều Thanh Niên Trí Thức Nhỏ Xinh Mềm Mại của Vượng Vượng Tuyết Bính Siêu Hảo Cật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi redbeanmochi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.