Mưa lớn sắp đến
Tần Lệ biết Lâm Đa Phúc xấu tính, nhưng không ngờ cô ta điên tới mức này.
Không khác gì chó điên, tóm được người liền cắn.
Lâm Đa Phúc thấy Tần Lệ tức giận như vậy, bị mắng không chỉ có không tức giận mà còn vô cùng đắc ý, cảm thấy chính mình chọc trúng chỗ đau của Tần Lệ: "Như nào? Tôi nói không đúng sao?"
Trì Hằng chán ghét liếc nhìn Lâm Đa Phúc một cái: "Cút!"
Sau đó cản Tần Lệ đang muốn cãi nhau với Lâm Đa Phúc lại: "Mặc kệ cô ta."
Trước đây lúc ở bộ đội Trì Hằng không có người chống lưng nhưng thăng tiến rất nhanh nên có nhiều người không ưa anh.
Ban đầu Trì Hằng cũng sẽ để ý, cảm thấy không có chuyện gì mà nắm đấm không giải quyết được nên lần nào cũng đánh người.
Sau này bị cấp trên mắng vài lần, lại viết vài tờ báo cáo, tính tình của anh cũng chậm rãi trầm xuống.
Hơn nữa Trì Hằng dần phát hiện chỉ cần anh càng lên cao thì người như vậy càng nhiều, anh liền dứt khoát làm lơ những người này. Nếu bịa đặt quá đáng, anh sẽ túm người đó ra trước mặt ba mặt một lời.
Mọi người dần dần nhận ra Trì Hằng không dễ chọc, nên không ai lại đồn đãi linh tinh.
Ít nhất là không dám nói trước mặt anh.
Còn người như Lâm Đa Phúc, đoàn văn công có đầy.
Tìm cơ hội dạy dỗ cô ta, một lần không đủ thì hai lần, dạy đến khi nào cô ta nhớ mới thôi.
Vốn dĩ Lâm Đa Phúc cho rằng những lời của cô ta sẽ làm Trì Hằng thất vọng với Tần Lệ.
Lại không ngờ anh sẽ nói như vậy. Sự chán ghét trong mắt Trì Hằng làm cô ta đau đớn.
"Anh!"
Cô ta cố tỏ ra bình tĩnh cười nhạo một tiếng: "Được, sau này anh sẽ hối hận thôi!"
Đợi Lâm Đa Phúc đi rồi, Tần Lệ liền cúi đầu không biết nói gì.
"Lệ Chi."
Tần Lệ mím môi: "Vâng."
Tuy những chuyện Lâm Đa Phúc nói đều là do nguyên chủ làm, nhưng hiện tại cô đang dùng thân phận của nguyên chủ, những chuyện đó cũng liền giống như là cô làm.
Giờ Lâm Đa Phúc nói làm Tần Lệ trở nên sợ hãi.
Có phải Trì Hằng sẽ cho rằng cô là người như vậy?
"Ăn kẹo không?"
"Hả?"
Tần Lệ còn tưởng rằng Trì Hằng sẽ hỏi về những gì Lâm Đa Phúc nói, kết quả anh lại đột nhiên hỏi một câu không liên quan gì làm cô trực tiếp ngây người.
Anh móc một túi kẹo đưa cho cô: "Cầm."
Hôm nay anh thấy Tần Lệ làm việc xong ngồi dưới bóng cây đôi môi trắng bệch.
Đây là chứng bệnh mà các tân binh hay mắc phải, chính là tuột huyết áp.
Cho nên sau khi xong việc Trì Hằng liền về nhà lấy kẹo.
Hiện tại người ta đóng gói kẹo rất đơn sơ, không thể so được với đủ loại kẹo đời trước Tần Lệ ăn.
Nhưng giờ khắc này, cô lại cảm thấy mấy viên kẹo này vô cùng trân quý.
Như có một dòng nước ấm chảy qua tim, cô ngẩng đầu, ánh mắt của hai người va phải nhau. Tần Lệ loáng thoáng đoán được điều gì, muốn hỏi anh có phải kẹo cũng là do thím Hà đưa lại đây sao.
Tần Lệ vừa định mở miệng, nhưng liếc thấy Thịnh Hạ và Lý Đức, Trương Minh đã trở lại.
Tối hôm qua vừa bị từ chối, hôm nay lại thấy Tần Lệ nói chuyện riêng với một người đàn ông khác khiến sắc mặt Lý Đức vô cùng khó coi.
Anh ta nắm chặt đôi tay, khoé miệng mím thành một đường thẳng tắp, giống như sắp bùng nổ. Thịnh Hạ thấy vậy vội vàng làm dịu bầu không khí lại: "Không có nước nấu cơm, hai cậu đi xách nước đi!"
Trương Minh cũng ôm lấy bả vai Lý Đức: "Được thôi."
Mọi người đều bận rộn nấu cơm, Tần Lệ cũng vội vàng đưa tiền và phiếu gạo cho Trì Hằng: "Thời gian không còn sớm, bận một ngày rồi, anh Trì Hằng cũng nhanh về ăn cơm đi. Phiền anh mang đồ về giúp em."
"Ừ, không có việc gì."
Trì Hằng còn định nói gì, nhưng Tần Lệ đưa tiền cho anh liền quay đầu chạy...
Trì Hằng nhíu chặt mày nhìn tiền trong lòng bàn tay
Thanh niên trí thức kiếm ít công điểm, cho nên nhận được ít lương thực hơn.
Vo sạch gạo, lại cắt hai củ khoai lang đỏ, thêm hai gáo nước lớn là xong một nồi cháo khoai lang đỏ.
"Thế này có đủ ăn không?"
Tần Lệ nhíu mày nhìn nồi cháo, vừa ít vừa đục.
"Uống nhiều chút là no rồi."
Thịnh Hạ cho rằng Tần Lệ đang chê liền cười giải thích: "Nơi này không có nước máy nên nước dơ hơn ở thành phố chút."
Lần đầu tới Thịnh Hạ cũng không quen, bởi vì ăn không no nên tối nào cũng đi ngủ với cái bụng đói meo.
Sau này chịu đói, dạ dày co lại nên ăn ít liền dễ dàng no
Huống hồ bọn họ lại không phải trẻ con hay người già, một người ăn no cả nhà không lo. Không giống người già và trẻ nhỏ trong nhà, kia mới là thật sự cả nhà đều đói bụng.
Ngoài cháo khoai lang đỏ, Thịnh Hạ còn xào đọt khoai lang và củ cải quấy tương.
Phần ăn này cho sáu người là có hơi ít nhưng thời đại này mọi người đều ăn như vậy. Hơn nữa làm quần quật cả ngày, bụng đói meo, một bàn người đều vây quanh chiếc bàn gỗ rách tung toé quét sạch đồ ăn.
Sạch sẽ giống như gió cuốn mây tan, đến cả một giọt canh cũng không còn.
Tần Lệ chỉ ăn lửng dạ, nhưng đã không còn thức ăn, cô cũng chỉ có thể đợi lát nữa tìm cơ hội lấy đồ ăn trong không gian ra lót dạ.
......
Ban ngày vạn dặm không mây, nhưng đến tối lại đột nhiên nổi gió, trời cũng đen nghìn nghịt, dường như muốn sập xuống bất cứ lúc nào.
Trước đây ký túc xá thanh niên trí thức này là nhà của một vị địa chủ, rộng hơn nhà bình thường ở đại đội Vĩnh Cửu nhiều.
Nhưng lâu năm không được sửa sang lại, cửa chính và cửa sổ đều bị thổi vang kẽo kẹt.
Tiếng gió thổi vù vù kia giống như đang thổi bên tai bọn họ.
Cho dù ở trong phòng thì cũng sẽ có gió ùa vào.
"Hình như sắp có mưa to thì phải."
Tần Lệ nhìn ra ngoài, bầu trời vừa nãy còn sáng giờ đã đen mịt mù.
Thịnh Hạ đến sớm hơn Tần Lệ hai năm nên đã quen với mấy chuyện này: "Mỗi năm ở đây sẽ mưa to mấy trận. Năm đầu tôi đến đây còn có mưa đá, viên nào viên nấy to như quả trứng gà rơi thủng cả nóc nhà."
"Đáng sợ như vậy sao?"
Nghe vậy, Tần Lệ và Lâm Đa Phúc đồng loạt nhìn lên mái nhà: "Vậy mưa sẽ rơi vào mất."
"Đúng vậy."
Thịnh Hạ thuần thục đặt mấy cái chậu đặt ở vài nơi có nước mưa rơi xuống, nhẹ giọng trấn an hai người em mới đến đây chưa được bao lâu: "Đây là những chỗ mưa dột. Tôi đã dùng chậu hứng rồi, yên tâm đi, không sao hết!"
Ngày đầu tiên Thịnh Hạ đã mang lại cho bọn họ cảm giác vô cùng đáng tin cậy.
Cho nên thấy cô ấy nói chắc chắn như vậy, Tần Lệ và Lâm Đa Phúc cũng dần bớt lo.
Thậm chí Lâm Đa Phúc còn có tâm trạng nghĩ mưa to như vậy, có lẽ ngày mai sẽ không phải đi làm.
Không chỉ Lâm Đa Phúc mà toàn bộ đại đội Vĩnh Cửu cũng cảm thấy vậy.
Mưa ở chỗ bọn họ nhiều hơn những nơi khác, nước sông cũng sẽ nhiều.
Mãi cho đến nửa đêm.
Từng tia chớp như những thanh kiếm xé tan màn đêm, tiếp đó là tiếng sấm vang lên, vang vọng toàn bộ không trung.
Tiếng sấm và tiếng mưa rơi kết hợp lại giống như những cục đá đang lăn trên ván sắt.
Mọi người đồng thời bừng tỉnh.
Tần Lệ bị doạ trực tiếp bật dậy, vừa ngẩng đầu thì thấy Thịnh Hạ và Lâm Đa Phúc cũng tỉnh.
Thịnh Hạ mím môi, cứ việc cô ấy cũng sợ nhưng vẫn an ủi hai người: "Nóc nhà không sập là không sẽ không sao hết."
Thịnh Hạ vừa dứt lời thì có âm thanh càng thêm kịch liệt truyền đến từ nơi xa, giống như đá va vào núi.
Không ổn.
"Chúng ta đừng ngủ nữa."
Tần Lệ xoay người xuống giường đi tới mở cửa ra. Bất chợt đồng tử của cô co rụt lại: "Mau đứng lên chạy đi!"
Đăng bởi | redbeanmochi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |