Chương 38
Cô tháo mũ rơm trên đỉnh đầu xuống, lấy lòng mà bắt đầu quạt gió cho Hạ Cảnh Hành: "Có phải anh nóng rồi không? Để tôi quạt gió cho anh nha!”
“Không cần.” Hạ Cảnh Hành chỉ lo tự mình làm việc.
Kiều Trân Trân xum xoe quạt gió cho anh một hồi lâu, anh vẫn như cũ – không hề giao động.
Mắt thấy mình nói không nổi anh, Kiều Trân Trân nóng nảy, tức giận ngồi bệt xuống bên rìa đất.
Hạ Cảnh Hành dùng dư quang nhìn cô một cái, không nói gì.
Qua một lúc lâu, Kiều Trân Trân lại sáp tới.
Cô hỏi: "Ngày mai anh thật sự không đến à?”
Hạ Cảnh Hành "Ừ" một tiếng, không nhìn cô.
Kiều Trân Trân đột nhiên chắn trước mặt anh, ánh mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm mặt anh không chớp mắt hỏi: "Có phải tôi nói gì cũng vô ích không?"
Hạ Cảnh Hành đối diện với cô, ánh mắt cô sáng lấp lánh, như được điểm xuyết đầy những ngôi sao nhỏ, đôi môi mềm mại cong lên, lộ ra vài phần buồn bực.
Hạ Cảnh Hành chưa bao giờ gặp qua cô gái nào xinh đẹp hơn cô, anh hơi ngây người một chút, chỉ thấy nới đáy mắt cô gái hiện lên một tia giảo hoạt, như là đang ấp ủ âm mưu tinh quái nào đó.
Trực giác Hạ Cảnh Hành cảm thấy không ổn, anh nhíu chặt mày, hỏi: "Cô…”
Lời còn chưa dứt, Kiều Trân Trân đã lấn người tới gần, nhét cái gì đó vào trong miệng anh.
Anh có thể cảm nhận được sự mềm mại của ngón tay cô, cùng lúc đó, mùi sữa như nở rộ trong khoang miệng anh, thấm vào tim gan anh.
Kiều Trân Trân bởi vì thực hiện được ý đồ mà cười đến mặt mày cong cong.
Cô vô tội nháy mắt mấy cái, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Anh đã ăn kẹo của tôi rồi thig ngày mai phải tới giúp tôi làm việc nữa đó.”
Hạ Cảnh Hành bị hành vi khác người của cô làm cho kinh ngạc, sửng sốt vài giây, mới kịp phản ứng, lui về phía sau một bước dài.
Kiều Trân Trân sợ Hạ Cảnh Hành muốn nhổ kẹo sữa ra, vội vàng đuổi theo, kiễng mũi chân, bịt miệng anh lại, nhấn mạnh: "Nhổ ra cũng vô dụng, dù sao anh cũng đã ăn rồi!”
Hai người cách nhau cực kỳ gần, Hạ Cảnh Hành có thể nhìn thấy lông mi vừa dài vừa cong của cô, tim anh lại càng đập nhanh hơn.
Kiều Trân Trân uy hiếp nói: "Anh trả lời coi anh có đồng ý hay không đi? Tôi còn có rất nhiều chiêu nữa đó!”
Hai người giằng co vài giây, cuối cùng Hạ Cảnh Hành vẫn gật đầu.
Lúc này Kiều Trân Trân mới buông tha anh, đắc ý nở nụ cười.
Vẻ mặt Hạ Cảnh Hành phức tạp nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới hỏi: "Sao cô không tìm người khác đi?"
Tâm trạng Kiều Trân Trân rất tốt, giọng nói ngọt ngào: "Tôi chỉ tin mỗi anh thôi…”
Trong miệng Hạ Cảnh Hành vẫn còn vài phần vị sữa, anh bất đắc dĩ thở dài.
*
Chuyện cứ thế mà quyết định xong xuôi.
Kiều Trân Trân đạt được mong muốn, tất nhiên là vui mừng hớn hở, nhưng cô cũng không mặt dày đến độ ngồi bên cạnh làm bà chủ.
Lúc Hạ Cảnh Hành ở phía trước đào hố, cô sẽ nhắm mắt nhắm mũi mà đi theo phía sau tưới nước. Đem từng cái hố đất tưới ướt, lại đem mầm khoai lang đỏ thả vào trong hố, đắp đất lên, dùng chân giẫm thật chặt, thế là coi đã trồng xong.
Kiều Trân Trân sợ sâu, thế nên tiến độ làm việc rất chậm chạp.
Hạ Cảnh Hành quay đầu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ của cô đỏ bừng, chóp mũi đã vã ra chút mồ hôi, ngồi xổm trên mặt đất làm việc, động tác lộ ra vài phần vụng về, ngây thơ mà không tự biết.
Kiều Trân Trân phát hiện Hạ Cảnh Hành đang nhìn mình, liền theo thói quen mà giả bộ ngoan ngoãn: "Đồng chí Hạ, anh ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Giọng nói của cô mềm mại, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, như thể là quan tâm anh lắm.
Đăng bởi | likkun |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 36 |