Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 967 chữ

Thấy Lục Trường Anh đã có kế hoạch riêng, Liêu Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn đối phương thêm phần tán thưởng.

“Ngày xưa, Thiếu soái Lục văn võ song toàn, tư duy sắc bén, đúng là hiếm có người có tài lãnh đạo như vậy. Bây giờ là thời bình, tôi nghĩ thiếu soái Lục cũng có thể sống rất tốt. Thấy anh đã có dự định, tôi cũng an tâm rồi.”

Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu: “Rất cảm ơn Thiếu soái Lục đã vượt ngàn dặm vì tôi 40 năm trước, và cũng rất xin lỗi vì tôi mà anh lại đến 40 năm sau. Sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Hai người nhìn nhau, Lục Trường Anh gật đầu: “Nếu cô cần gì giúp đỡ, sau khi tôi ổn định chỗ ở, cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Họ đều là những người đến từ 40 năm trước. Ở thời đại xa lạ này, quả thật nên hỗ trợ lẫn nhau.

Liêu Thanh Hoan cùng Lục Trường Anh ăn xong bữa cơm, rồi đưa cho anh một thỏi vàng. Cô không có phiếu lương thực hay tiền mặt, chỉ có thể đưa vàng để anh đến chợ đen đổi lấy phiếu lương thực.

Lục Trường Anh không ở lâu trong mật thất. Khi không ai chú ý, anh tạm biệt Liêu Thanh Hoan rồi rời đi.

Giống như một hiệp sĩ giang hồ, đến và đi tựa cơn gió.

Lục Trường Anh ra khỏi cửa, lên đường đến Hải Thành. Anh không hoàn toàn mù mờ về các quy tắc của thời đại này. Khi gặp một nhóm học sinh sục sôi nhiệt huyết, anh khẽ lách sang một bên.

Hôm qua, anh đã nhiều lần bắt gặp những cảnh tượng tương tự ở Hải Thành. Họ nói cái gì mà phê đấu. Giáo viên bị phê tấu là phái tư sản gì đó. Những người này, nếu ở 40 năm trước, đều có địa vị rất cao. Nhưng thời thế thay đổi, giờ họ lại trở thành đối tượng bị chỉ trích, giáo dục.

Không dừng lại lâu, anh nhanh chóng băng qua đám đông, đi đến nơi mình cần đến.

Mẹ anh là người Hải Thành. Nghe nói, ông ngoại anh và ông nội Liêu Thanh Hoan từng quen biết, nên mới có chuyện hôn ước chỉ định từ nhỏ.

Năm đó, ông ngoại anh là một nhà tư bản rất nổi tiếng ở Hải Thành. Sau khi để mắt đến cha anh, ông còn đầu tư cho cha anh xây dựng quân đội, thậm chí gả mẹ anh cho ông ấy.

Nhưng sau khi ông ngoại qua đời, cha anh mới lộ rõ bản chất. Không chỉ cưới thêm vài người vợ lẽ, ông ta còn để cho vợ hai ngang nhiên chèn ép, khiêu khích mẹ anh. Lúc đó, anh còn nhỏ, đã bị gửi ra nước ngoài nên hoàn toàn không biết những chuyện này. Đến khi anh biết được, mọi chuyện đã quá muộn.

Mẹ anh có một căn nhà cũ ở Hải Thành, nghe nói là để cho người hầu già trong gia đình ở.

Trên đường đi, anh hỏi vài người, vì tên đường đã thay đổi, mãi đến khi trời tối, một cụ ông khoảng bảy mươi tuổi mới chỉ về phía một căn nhà kiểu Tây không xa.

“Không phải ở đó sao? Cậu nhìn số nhà đi, cứ đi theo đường này, căn đẹp nhất chính là nó.”

Lục Trường Anh cảm ơn, tìm đến căn nhà được cụ ông chỉ.

Ngôi nhà được bảo tồn rất tốt. Những dây thường xuân xanh ngắt leo kín hàng rào và tường ngoài, mái vòm nhọn mang phong cách kiến trúc Pháp, xung quanh là cây cối tươi tốt bao phủ.

Anh đẩy cánh cổng sắt, đang định bước vào thì cánh cửa lớn của ngôi nhà bị ai đó mở toang một cách mạnh bạo.

“Con mụ già đáng chết, bảo bà ta để lại nhà cho cháu trai mà bà ta không nghe, còn không cho chúng ta vào ở. Căn nhà to thế này mà chẳng có chủ, bà ta ở đây bao lâu nay rồi, chẳng phải coi như là của bà ta rồi sao? Hơn nữa, bao nhiêu năm trôi qua, gia đình bà ta phục vụ cũng đã chết sạch cả rồi, làm gì có ai quay lại đòi nhà đâu chứ? Chỉ cần bà ta chịu nhượng bộ một chút, gia đình năm người của chúng ta cũng không phải chen chúc trong cái ổ chuột bé tí bé tẹo kia.”

Một người phụ nữ mặc áo xanh vá chằng chịt vừa chửi rủa vừa bước ra, theo sau là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt đầy vẻ u sầu.

“Bà bớt nói vài câu đi. Căn nhà này vốn không phải của mẹ, bà ấy không cho chúng ta ở cũng chẳng sai mà!”

Người đàn ông trung niên nói vài câu khuyên nhủ, nhưng người phụ nữ lập tức chỉ thẳng vào mũi ông mà mắng.

“Ông có chắc mình là con ruột của mụ già đó không? Người làm mẹ chẳng phải đều nghĩ cho con sao? Sao bà ta chẳng nghĩ gì cho ông thế? Tôi mặc kệ, mụ già đó bệnh nặng đến thế rồi, đợi bà ta chết, chúng ta sẽ dọn vào. Bà ta giữ ngôi nhà này lâu vậy, căn nhà này đáng lẽ phải thuộc về chúng ta!”

Trương Thu Cúc quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén, cảnh giác hỏi:

“Cậu tìm ai?”

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Tiểu Trù Nương Ở Tiệm Cơm Quốc Doanh của Tào Gia Đại Tiểu Tỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nglck
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.