Luật Cảnh Chi nghiêm túc nói: “Sẽ không đâu. Oanh Oanh cũng vậy, sau này đừng để bị bắt cóc nữa!”
“Tớ cũng sẽ không bao giờ bị bắt cóc nữa!”
Ôn Oanh bước xuống giường, đi dép lê, cùng bà nội tiễn khách ra cửa.
Nhìn thấy chiếc ô tô màu đen, cô bé tỏ ra vô cùng thích thú.
Luật Cảnh Chi chạy đến trước mặt cô bé và hỏi: “Oanh Oanh, cậu muốn lên xe cùng tớ không?”
Ôn Oanh lắc đầu: “Tớ không đi đâu, cậu về nhà với ba mẹ đi!”
Nói xong, cô bé vẫy tay chào Luật Hạo Chi: “Tạm biệt anh trai của Chi Chi!”
“Tạm biệt.”
Luật Hạo Chi nhìn em trai không chịu đi, lại nhìn Ôn Oanh chỉ mong em trai mau chóng rời đi, đành đẩy em trai vào xe và bản thân cũng ngồi vào.
Sau khi chiếc xe đi khỏi, bà Ôn đứng ở cửa, nhổ nước bọt vào hướng chiếc xe đi, miệng lẩm bẩm: “Cái thứ gì chứ! Ai nói ở quê ăn lê là phải rửa?”
Ôn Thiều Ngọc không hề tức giận, cười ha hả nói: “Người ta là dân thành phố, khác với dân quê chúng ta chứ. Mẹ nhìn xem, người ta còn có ô tô cơ mà! Đây là lần đầu tiên trong đời con nhìn thấy chiếc ô tô như vậy đó.”
“Cái thói tư bản, hai năm trước mà mang ra đi như vậy thì bị treo cổ thị chúng đó.” Bà Ôn hừ lạnh một cái rồi đi vào sân, lúc quay lại không quên kéo Ôn Oanh vào cùng.
Ôn Thiều Ngọc đi ngang qua cây lê, lại đưa tay hái một quả.
Bà Ôn nhìn thấy cảnh này lập tức nổi giận, mở miệng mắng: “Tao nói sao mà lại sinh ra được đứa con vô tích sự như mày. Con gái bị bọn buôn người bắt cóc, may mắn được trở về, mày không đi theo bắt bọn buôn người đi mà còn có tâm trạng ăn lê. Còn không cút lên đồn cảnh sát hỏi xem Tiểu Độ sao rồi, sao đến giờ vẫn chưa về?”
Ôn Thiều Ngọc không có xe đạp, lười đi bộ nên không muốn đi.
“Tiểu Độ đi cùng đồn trưởng Triệu, chắc chắn không sao đâu. Tiểu Độ cũng không giống Oanh Oanh, vóc dáng của Tiểu Độ có thể hạ gục được hai người như con đó, con còn qua đó chẳng phải là thêm phiền sao?”
Ôn Thiều Ngọc nói gì cũng không chịu đi, khiến bà Ôn tức giận đứng trong sân mắng chửi suốt nửa ngày.
Ôn Oanh nhìn thấy ba nằm trên giường, tay cầm một quyển sách thiếu nhi, vừa ăn lê vừa đọc sách. Cô bé chủ động tiến đến gần, nhỏ nhẹ an ủi ba: “Ba ơi, ba đừng buồn, bà mắng ba cũng là vì thương ba thôi ạ.”
Ôn Thiều Ngọc, vốn đã quen với việc bị mắng, không hiểu sao trong lòng lại có chút chua xót.
Hắn đưa tay véo nhẹ chiếc mũi nhỏ của con gái, khẽ nói: “Ba biết mà, ba không buồn. Mấy ngày nay Oanh Oanh có sợ lắm không?”
“Không sợ ạ, con biết ba và anh trai nhất định sẽ đi tìm con.”
Lời nói của Ôn Oanh khiến Ôn Thiều Ngọc chua xót.
Hắn là một kẻ vô dụng, không bằng con trai, là con trai đã lặn lội khắp nơi đi tìm con gái. Hắn chỉ biết đạp xe đạp, đến từng nhà hỏi thăm, đi tìm kiếm từ thôn này sang thôn khác.
“Sau này ba nhất định sẽ trông chừng Oanh Oanh cẩn thận, không để Oanh Oanh bị bắt cóc nữa.”
Ôn Thiều Ngọc đưa quả lê trong tay cho con gái, suy nghĩ một lúc rồi lau nó lên quần áo của mình cho sạch, sau đó mới đưa cho Ôn Oanh, còn cười nói: “Oanh Oanh của chúng ta ăn lê cũng phải sạch sẽ nhé.”
Ôn Oanh lo lắng nhìn ra ngoài, thấy bà nội không nhìn đến, mới nhỏ giọng nói: “Ba ơi, không cần lau cũng được ạ. Nếu bà nội nhìn thấy, bà lại giận mất.”
Ôn Thiều Ngọc cũng học theo con gái, nhỏ giọng nói: “Vậy thì không để bà nội nhìn thấy.”
“Vâng!”
Ôn Oanh cầm quả lê cười ngây ngô, cô bé cảm thấy hiện tại thật tốt đẹp, thật hạnh phúc.
Cảnh sát huyện nhận được điện thoại, đều đến khu vực núi Đại Hắc, đúng lúc hội ngộ với nhóm Triệu Đại Hà. Bọn họ đi về phía ngôi miếu hoang trên núi, đến nơi thì phát hiện bên trong người đi nhà trống, hoàn toàn không có ai cả.
Nhưng bên trong còn lại khá nhiều đồ đạc chưa được mang đi.
Bọn họ đã tìm kiếm từ trong ra ngoài một lượt nhưng không thấy bọn buôn người, nên định rời đi.
Ôn Độ lại biết, nơi này không có trẻ con, cũng không có bọn buôn người, nhưng lại là nơi chôn cất những đứa trẻ bị bắt cóc.
”Chú Triệu!”
Triệu Đại Hà nghe thấy tiếng Ôn Độ lập tức quay đầu lại, vội vã gọi Ôn Độ đến: “Nhanh đi, sao cháu lại cứ muốn đi theo vậy? Trời tối rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Ôn Độ đứng im tại chỗ, nắm chặt tay nói: “Chú Triệu, không thể đi được!”
“Sao lại không thể đi? Bọn buôn người đã bỏ trốn rồi, chúng ta có ở đây cả đời cũng không thể khiến bọn chúng tự chui vào lưới. Cháu đừng nói nhảm nữa, mau đi thôi.”
Ôn Độ đứng trước cửa nhà phụ, chỉ vào bên trong nói: “Chỗ này không ổn!”
Đăng bởi | m_e_o |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |