Vì không có tiền ăn cơm, cậu đành làm việc cho người khác để kiếm miếng ăn. Không có chỗ ở, cậu ngủ dưới gầm cầu.
Sau này lớn lên, cậu trở về quê để làm chứng minh thư và mới biết được ba và bà nội của cậu đã qua đời.
Ngôi nhà trống trải, sân vườn mọc đầy cỏ.
Bà hàng xóm đã gọi cậu sang nhà ăn cơm.
Vài ngày sau, khi đã có chứng minh thư, cậu lại rời khỏi làng để tiếp tục đi tìm em gái. Cậu đã đi khắp mọi miền đất nước, làm thợ xây, học việc, rửa bát trong nhà hàng...
Cậu đã làm qua mọi công việc vất vả, nhọc nhằn.
Một ông chủ thầu xây dựng nói với cậu, cậu cứ tìm như vậy sẽ không bao giờ tìm được em gái. Cậu phải lên truyền hình để tìm kiếm hoặc đăng thông báo tìm người trên báo.
Nhưng tất cả những điều này đều cần tiền và quan hệ. Cậu không có tiền hay quan hệ, cũng chỉ có thể nghĩ cách kiếm tiền.
Cậu chịu khó, làm việc vất vả trên công trường, liều lĩnh nhận một công việc và cuối cùng kiếm được hơn một vạn nhân dân tệ.
Điều đó đã cho cậu thấy hy vọng.
Cậu tiếp tục liều lĩnh nhận những công việc khác, dần dần có được nhiều người làm việc dưới trướng cậu. Bắt đầu từ những công việc nhỏ, cậu dần dần kiếm được kha khá tiền. Cậu muốn nhận những công việc lớn hơn, vì vậy cậu cần phải hiểu được bản vẽ.
Cậu đăng thông báo tìm kiếm em gái trên báo, ban ngày làm việc trên công trường, ban đêm đi học tại trường ban đêm.
Càng ở bên ngoài lâu, cậu càng biết tầm quan trọng của học vấn, càng hiểu ra tầm quan trọng của tiền bạc. Muốn tìm được em gái, cậu phải có tiền. Muốn có tiền, cậu phải có trình độ học vấn.
Bạn không biết gì cả, đầu óc rỗng tuếch, rất dễ bị người khác lừa.
Mì ăn liền của cậu có nhiều hương vị khác nhau và rất ngon.
Gói gia vị được hầm từ xương lớn, mặc dù đắt hơn một chút so với các loại mì ăn liền khác, nhưng ai đã thử qua đều sẽ chọn mì của cậu. Khi kiếm được tiền, Ôn Độ đi tìm em gái.
Ngày nào cậu cũng lăn lộn trên đường, cũng là để tìm em gái.
Tìm một người trong biển người mênh mông thật là khó khăn.
Giống như mò kim đáy biển.
Từ khi mười hai tuổi rời nhà đến tận ngày nhắm mắt xuôi tay, Ôn Độ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em gái của cậu.
Kiếp này em gái đã trở về.
Mọi thứ đều khác biệt.
Ôn Độ bắt đầu suy nghĩ về cách kiếm tiền.
Bây giờ đã có thể tự mình buôn bán nhỏ kiếm chút tiền, chỉ có điều ít ai dám làm vậy.
Nhà bọn họ ở gần thủ đô nhưng không ở trong thành phố hay thị trấn. Nếu không thì có thể làm ăn nhỏ. Để làm ăn lớn phải đến phía nam.
Ôn Độ gan dạ, có kinh nghiệm của kiếp trước, giờ đây không còn sự nhút nhát của những người nhà quê chưa từng trải đời.
Bây giờ tranh thủ dịp được nghỉ, Ôn Độ định ra ngoài xông pha một lần.
Cậu cao lớn, da rám nắng, ra ngoài nói rằng cậu mới ngoài hai mươi cũng có người tin.
Đúng lúc đã qua tuổi dậy thì, nói cậu không phải trẻ con càng có sức thuyết phục hơn.
Ôn Độ quyết định xong thì nhắm mắt ngủ.
Nửa đêm, Ôn Thiều Ngọc trở về, thấy con trai đã ngủ say, cũng không dám cử động mạnh.
Hắn tự rửa chân leo lên giường, nằm sang bên cạnh ngủ.
Sáng hôm sau, Ôn Độ dậy đi tìm bà nội.
“Bà ơi, nhà mình còn bao nhiêu tiền thế?”
Bà Ôn nhướng mắt lên: “Sao vậy? Con cần tiền để làm gì?”
“Con muốn kiếm chút tiền.”
Ôn Độ biết bà nội mình rất tinh ý, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với bà, nếu bà đồng ý thì sẽ cho tiền.
Bà Ôn cau mày, nhét củi vào trong bếp lò, vỗ vỗ tay, rồi xoay người hỏi cậu một cách trịnh trọng: “Nói đi, con muốn kiếm tiền bằng cách nào?”
“Từ năm ngoái, ở huyện chúng ta có người đi vào miền nam lấy quần áo về bán, kiếm được nhiều tiền lắm. Con cũng định đi xem thử, đến lúc đó sẽ mua một số thứ từ miền nam về bán.”
Nói xong Ôn Độ nhìn bà Ôn.
Bà Ôn hồi trẻ cũng là một đại mỹ nhân hiếm có, xuất thân bà cao quý và còn biết đọc sách viết chữ. Con trai bà giống bà, cháu trai cháu gái cũng có nét của bà.
Năm nay bà đã lớn tuổi, cau mày trông rất uy nghiêm. Nếu Ôn Thiều Ngọc ở đây, chắc chắn sẽ không dám nói một lời nào. Đừng thấy bà cưng chiều hắn, đó đều là chuyện trước khi cháu trai bà ra đời.
Giờ bà Ôn chỉ thấy hắn là một người chướng mắt.
“Bà nội.”
Kiếp này Ôn Độ đã không còn biết nũng nịu, hai chữ “bà nội” cũng thốt ra rất cứng ngắc.
Bà Ôn nhìn đứa cháu đích tôn, dáng người giống hệt ông nội cậu, cao lêu nghêu, cao hơn ba cậu cả nửa cái đầu. Mới mười hai tuổi mà trông đã ra dáng hơn cả ba.
“Tiểu Độ, con mới mười hai tuổi thôi. Bằng tuổi con bây giờ ông nội con đã đi khắp nam bắc kiếm được số tiền lớn đầu tiên. Sau này, cả mấy dãy phố trong trấn đều là cửa hàng nhà mình.”
“Nếu như ông nội con không sớm nhận ra thời cuộc khó khăn, bán cửa hàng đi, thì bà cũng không thể nuôi dưỡng cô cả và ba con được đến ngày hôm nay.” Bà Ôn vừa nói vừa đứng dậy, đi vào phòng mở tủ, trong tủ chất đầy những tấm vải đã cũ kỹ.
Bà lấy từ dưới cùng ra một chiếc khăn tay, thậm chí còn không mở ra, đã nhét cả chiếc khăn tay vào tay Ôn Độ.
“Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà mình, tổng cộng là ba trăm năm mươi đồng. Mỗi tháng cô cả sẽ đưa cho bà mười đồng, những năm qua, nhà mình đều nhờ cô cả nuôi dưỡng. “
“Bà nói cho con biết điều này là để dặn dò con, cho dù gặp bất kỳ chuyện gì ở bên ngoài, cũng phải lo cho bản thân mình trước. Mất tiền cũng không sao cả, chỉ cần con bình an trở về là được. Đừng để sau này bà chết rồi, xuống dưới gặp ông nội con không biết ăn nói thế nào.”
Đăng bởi | m_e_o |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |