Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1522 chữ

Tống Lệ Dĩnh đeo cặp sách đi vào, thấy Ôn Oanh ngồi trên giường đất, tiến lại gần hỏi: “Cậu làm sao vậy? Hôm nay ba cậu tới trường xin phép cho cậu nghỉ, nói gần đây cậu không thể đi học được.”

“Bị bong gân.”

Ôn Oanh đưa cái chân sưng tấy cho Tống Lệ Dĩnh xem.

Tống Lệ Dĩnh nhìn mắt cá chân của cô bé, kinh ngạc thốt lên: “Ui! Nó sưng lên như cái móng giò kho vậy!”

“Bà nội tớ nói, bị thương xương cốt phải dưỡng thương một trăm ngày, vài ngày nữa là nó sẽ khỏi thôi.” Ôn Oanh hỏi Tống Lệ Dĩnh: “Cậu không về nhà nấu cơm à?”

Ôn Oanh và Tống Lệ Dĩnh từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Tống Lệ Dĩnh tính cách đặc biệt hướng ngoại, hoạt bát như một đứa ngốc, ngày nào cũng đuổi theo con trai trên sân trường.

Đừng nhìn vẻ ngoài lạc quan của cô nhóc, từ khi học mẫu giáo, mỗi sáng sớm cô nhóc đều phải nấu bữa sáng.

Cứ đến mùa đông, tay cô nhóc lại sưng tấy lên, thậm chí nứt nẻ nghiêm trọng.

Ôn Oanh cũng hay bị lạnh, nhưng không nghiêm trọng bằng Tống Lệ Dĩnh.

“Tớ đến để nói cho cậu biết thầy giáo đã cho bài tập gì nè. Nếu cậu không làm bài tập, sau này chắc chắn sẽ không theo kịp bài học đâu.” Tống Lệ Dĩnh lấy sách giáo khoa ra, nói cho Ôn Oanh biết hôm nay thầy giáo đã cho bài tập gì.

Ôn Oanh lấy bút ra viết lại lên vở.

“Được rồi, tớ phải về nhà nấu cơm đây. Một lát nữa mẹ tớ ở ngoài ruộng về, biết tớ không nấu cơm lại đánh tớ nữa.” Lưng của Tống Lệ Dĩnh chi chít những vết thương do mẹ cô nhóc dùng gậy đánh, toàn là những vết bầm tím.

Ba cô nhóc không ở nhà, cô nhóc thường xuyên bị đánh đòn.

Ba cô nhóc ở nhà thì ít bị đánh đòn hơn.

Tống Lệ Dĩnh rất thích ba.

Ôn Oanh vội vàng vẫy tay với cô nhóc: “Vậy thì mau về nấu cơm đi nhé! Chờ chân tớ khỏi hẳn rồi tớ sẽ đến chơi với cậu.”

“Được!”

Tống Lệ Dĩnh đeo cặp sách chạy đi.

Ôn Oanh không có việc gì làm, nên mở sách giáo khoa ra làm bài tập về nhà hôm nay.

Thầy giáo dặn chép chữ mười lần.

Cô bé cầm bút viết từng nét một lên vở. Chữ không đẹp lắm, nhưng rất ngay ngắn.

Ôn Oanh làm xong ngữ văn, lại làm bài tập toán.

Làm xong bài tập, bà nội cũng đã về.

Ba cô bé bước vào nhà, lập tức nằm lên giường than vãn: “Mẹ ơi, sáng mẹ muối dưa cải, chiều lại muối củ cải. Sao không muối riêng ra?”

“Tiểu Độ không ở nhà, mày lấy thúng mang củ cải xuống hầm rau, xếp lên trên để đông lạnh là được. Đến lúc củ cải bị xốp thì uổng công.”

Bà Ôn chẳng quan tâm con trai có mệt hay không.

Từ nhỏ đến lớn, con trai bà chưa từng làm việc tử tế được ngày nào. Trước kia không có đất, mọi người đều làm việc theo công điểm. Hắn quen thói lười biếng, số công điểm kiếm được còn chẳng bằng một đứa trẻ con.

Cháu trai bà mới chín tuổi đã có thể kiếm được một công điểm rồi.

Bà lại nhớ đến cháu trai, không biết Tiểu Độ đã lên xe chưa, nếu lên xe rồi thì giờ này đã đi đến đâu rồi.

Trong nhà, Ôn Oanh cũng đang suy nghĩ miên man, cô bé phát hiện mình bị cảm lạnh.

Rõ ràng trước kia cả năm cô bé không hề bị cảm, vậy mà giờ vừa nhảy xuống xe đã có thể bị trẹo chân, chỉ cần kích động một chút là ngất đi. Mới đi học nửa ngày mà đã bị cảm.

Điều này khiến cô bé nhớ đến câu nói đã nghe được trước khi tỉnh dậy.

“Chẳng lẽ sau này mình thật sự sẽ trở thành một ấm thuốc nhỏ sao?”

Không thể được!

Làm ấm thuốc tốn rất nhiều tiền.

Ôn Oanh hít hít mũi, giả vờ như bản thân không bị cảm.

Đến khi ăn tối, bà Ôn thấy mặt cô bé đỏ bừng, lập tức hỏi: “Ăn cơm mà cũng nóng thế hả con?”

Ôn Oanh gật đầu, đang định nói thì bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cơ thể lắc lư ngã về phía sau.

“Oanh Oanh!”

Bà Ôn sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng đưa tay ra kéo cháu gái. Ôn Thiều Ngọc vừa ăn no nê, đang nằm trên giường đất, cũng dùng chân đỡ lấy con gái, mới không để cô bé ngã đập xuống giường.

Bà Ôn vội vàng tiến lên, đưa tay bóp nhân trung của cháu gái, nhưng cô bé mãi vẫn không tỉnh.

“Thiều Ngọc, mau xuống giường đi giày vào, cõng Oanh Oanh đi trạm y tế.”

Bà Ôn cũng có chút hoảng loạn, nhưng cháu trai không có nhà, trong nhà chỉ còn mỗi bà là trụ cột, vì vậy bà không thể hoảng hốt được.

“Được!”

Ôn Thiều Ngọc tuy ham lười biếng, có chút không gánh vác được việc nhà, nhưng đến lúc quan trọng thì lại không hề lơ là. Hắn nhanh chóng đứng dậy, nhảy xuống giường, đi giày rồi đi đến mép giường, cúi người xuống.

“Mẹ, mẹ đặt Oanh Oanh lên lưng con.”

“Được.”

Bà Ôn ôm cháu gái nhỏ xíu như bông gòn đặt lên lưng con trai: “Con đi trước, mẹ lấy chút tiền. Đi chậm thôi, cần thận kéo Oanh Oanh ngã.”

“Vâng!”

Ôn Thiều Ngọc cần thận công con gái bước ra ngoài. Bà Ôn mở tủ, lấy ra số tiền ít ỏi còn lại trong nhà, nhét vào túi áo rồi vội vã chạy theo.

Bà đuổi theo con trai, dìu cháu gái, thúc giục: “Đi nhanh lên!”

“Vậy mẹ dìu cần thận nhé.”

Vừa dứt lời, Ôn Thiều Ngọc lập tức bước thật nhanh về phía trạm y tế trên dốc.

Con đường vốn phải đi mất mười phút, Ôn Thiều Ngọc chạy một mạch chỉ mất năm phút. Hắn đổ mồ hôi nhễ nhại, xông vào trạm y tế hét lên: “Bác sĩ, mau đến xem con gái tôi, con bé ngất rồi!”

Bác sĩ lập tức đứng dậy, hướng dẫn Ôn Thiều Ngọc đưa cô bé vào phòng khám bên cạnh: “Đặt cô bé xuống đây, tôi khám cho.”

Ôn Thiều Ngọc ngoan ngoãn đặt con gái xuống giường bệnh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, bác sĩ đưa cho bà Ôn chiếc nhiệt kế: “Đo nhiệt độ cho cô bé trước đi.”

Bà Ôn cởi khuy áo của Oanh Oanh, đặt nhiệt kế vào nách cô bé.

Bác sĩ nhìn đồng hồ, đưa tay sờ trán cô bé, rồi thực hiện các kiểm tra khác, đồng thời bắt mạch cho cô bé.

Năm phút sau, bác sĩ bảo bà Ôn lấy nhiệt kế ra.

“Sốt đến 39 độ rồi!”

Bác sĩ vội vàng kê đơn thuốc hạ sốt và bảo bà cụ đút cho cô bé uống.

“Cô bé bị sốt do cảm lạnh. Trông cô bé cũng khá yếu. Chiều cao cũng thấp hơn so với các bạn cùng trang lứa. Khi về nhà, phải bồi bổ cho cô bé. Cho cô bé ăn uống đầy đủ, nếu không, cảm lạnh sốt cao sẽ lên đến 39 độ.”

“Nếu sốt vào ban đêm mà không ai để ý, có thể lên đến hơn 40 độ, lúc ấy trở thành người ngốc thì hai người hối hận không kịp đâu.”

Lời nói của bác sĩ khiến bà Ôn vô cùng lo lắng. Ngay cả Ôn Thiều Ngọc, ngày thường như một công tử bột, cũng không còn vẻ vô tư như trước, trông vô cùng nghiêm túc.

“Cô bé đã uống thuốc hạ sốt, trước mắt cứ theo dõi xem sao. Khi nào hết sốt, hai người đưa cô bé về nhà. Có chuyện gì cứ gọi tôi.” Bác sĩ không thể ở lại phòng này mãi, dặn dò xong lập tức đi ra ngoài.

Bà Ôn nói với con trai: “Con về lấy một cái chậu và một cái khăn, mẹ lau người cho Oanh Oanh để hạ sốt.”

“Con đi ngay đây.”

Ôn Thiều Ngọc chạy về nhà, lấy chậu và khăn, lại lấy thêm một cái ca tráng men, rồi đạp xe lên trạm y tế.

“Mẹ muốn nước nóng hay nước lạnh?”

“Nước lạnh.”

Bà Ôn chủ yếu muốn hạ sốt cho cô bé.

Ôn Thiều Ngọc cầm chậu nước xoay người đi ra ngoài, múc một chậu nước lạnh mang về, đặt bên mép giường.

Bà Ôn muốn lau tay chân cho cô bé. Ôn Thiều Ngọc không ở lại đây nữa, hắn đi ra ngoài, ngồi xổm ở cửa nhà vệ sinh, trông rất buồn rầu.

Bạn đang đọc Thập niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại của Lệnh Vụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m_e_o
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.