Giả Vờ
“Ôi, đưa nhỏ này, tới thì tới đi, mang nhiều thứ không đáng tiền như vậy làm gì chứ?”
Một phụ nhân mập mạp đi ra nhiệt tình gọi Trần Khanh vào, nhưng lúc tiếp nhận lễ vật trên mặt lại tràn đầy ghét bỏ, Trần Khanh lúng túng cười làm lành, Hoàng phu nhân vẫn giống như trước, rất thẳng thắng a.
Mặc dù nhà của Hoàng phu tử nằm ở khu vực phồn hoa của Liễu Châu thành, nhưng phủ đệ cũng không lớn, người hầu chỉ có một nhóm đầu bếp.
Dưới sự dẫn dắt của Hoàng phu nhân, đi chưa được mấy bước Trần Khanh đã gặp được Hoàng phu tử đang vẽ tranh trong đình nghỉ mát, hậu viện đình nghỉ mát có một cái ao cá chép, lúc rảnh rỗi Hoàng phu tử thường đến đây vẽ cá.
“Trần Khanh phải không?” Sau khi Hoàng phu tử nhìn thấy Trần Khanh hành lễ liền thu hồi bút vẽ trong tay, dự định pha trà.
“Phu tử, chính là ta!” Trần Khanh thấy vậy vội vàng tiến lên tiếp nhận ấm trà, thuần thục dùng lò than bên cạnh đun sôi ấm trà.
Đối phương gật đầu một cái, cũng không cự tuyệt, cười ha hả ngồi xuống, người hầu ở bên cạnh thì đi về phía phòng bếp, hiển nhiên muốn chuẩn bị chút đồ ăn để chiêu đãi.
“Trúng bảng không? Xếp hạng bao nhiêu?” Hoàng phu tử mỉm cười hỏi.
“Thật hổ thẹn, học sinh đậu nhị giáp xếp hạng cuối cùng ...” Trần Khanh lúng túng báo ra thành tích.
“A, vận khí cũng không tệ nha.” Hoàng lão phu tử cười nói:”Lúc trước nói văn chương của ngươi chưa đủ trầm ổn, khuyên ngươi đợi thêm 3 năm nữa, lấy tư chất ngươi muốn đậu nhất giáp là không có khả năng nhưng muốn vào viện Hàn Lâm cũng không khó, sao phải đến mức đến cái địa phương xa xôi nghèo nàn kia làm quan huyện chứ?”
“Học sinh cũng rất muốn nghe theo lời khuyên của phu tử ...” Trần Khanh cũng thở dài.
Hắn cũng muốn như vậy nhưng điều kiện không cho phép nha, vì cung cấp chi phí cho hẳn đọc sách nhiều năm, sản nghiệp trong nhà đã bán sạch sẽ, chất tử của đại ca đã đến tuổi đi học, đồ cưới của tiểu muội cũng chưa có, lại cung cấp thêm 3 năm, sợ là đại tẩu náo đến tận trời mất!
“Haizzz.” Đang nói thì Hoàng phu tử đột nhiên thở dài:”Vận khí của ngươi tốt nhưng đứa bé Thôi Ngạn kia thì thực sự không tốt a.”
Trần Khanh sững sờ, hắn còn đang suy nghĩ làm sao dẫn dắt đề tài chuyển sang chuyện này, lại không nghĩ đến Hoàng phu tử là người nhắc đến trước tiên.
Thế là hắn cũng thuận theo cảm thán nói:”Đúng vậy, Thôi Ngạn tài hoa hơn người, tiền đồ rộng lớn, lại được thánh thượng chọn làm con rễ, vốn là tiền đồ vô lượng.”
“Haha!” Hoàng phu tử lập tức cười nói:”Tiểu tử kia lớn lên đúng là rất tuấn tú, rất có phong phạm của lão phu lúc còn trẻ, nếu lão phu có nữ nhi, chỉ sợ cũng nhịn không được gả con cho hắn haha ...”
“Phu tử nói đúng.” Trần Khanh cũng thuận theo cười nói, nhưng lúc này trong mắt hắn đã xuất hiện một tia lạnh buốt.
Yêu hồ kia có thể thay đổi ký ức, nhưng có rất nhiều thứ nó cũng không thể thay đổi được, cô gái kia ở bên cạnh Hoàng phu tử nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng xóa đi dấu vết được?
Khuê phòng ở trong tiểu viện, đồ cưới đã chuẩn bị trước đây, quần áo từ nhỏ đến lớn, những vật kia muốn xóa cũng không thể xóa đi được, tại sao Hoàng phu tử lại không có chút nghi ngờ nào?
Nghĩ đến chuyện này Trần Khanh cũng không do dự nữa, trực tiếp nói:”Đúng vậy a, tên kia lớn lên rất dễ nhìn, trước đây ở Thủy Tiên thi hội còn được rất nhiều danh môn khuê nữ vừa ý, vậy mà vẫn kìm nén được, đến giờ vẫn chưa thành thân a ...”
Lời này vừa nói ra, rõ ràng sắc mặt của Hoàng phu tử ở đối diện cứng đờ một chút, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Trần Khanh lập tức cảm thấy nhiệt độ của đình viện tăng lên không ít.
Ngay sau đó, bên trong viện tử đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, thổi bay những lá trà cùng bức họa ở trên bàn.
Trần Khanh bị trận gió này đột ngột này thổi đến khiến cho con mắt cũng không mở ra được, nhưng cũng nhanh chóng đứng lên hỗ trợ Hoàng phu tử nhặt những bức họa vừa mới rơi xuống đất, mà sau khi gió ngừng lại Hoàng phu tử lại không thèm để ý đến bàn trà dính đầy mực, lại lấy ra một tấm gương trong tay áo sửa sang lại vài sợi râu.
Trần Khanh cũng quen thuộc với khung cảnh này, Hoàng phu tử là một người thích chưng diện, lúc nào cũng phải chỉnh lý những sợi râu này thật nghiêm chỉnh, chỉ cần có chút lộn xộn hắn sẽ lập tức lấy gương đồng nhỏ ra soi soi, bị rất nhiều người của thư viện đàm tiếu.
Nhưng mà lúc đang bận chỉnh lý những bức họa trên bàn trà, Trần Khanh lại nhịn không được liếc mắt nhìn tấm gương kia.
Trước đó hắn cũng cho là Hoàng phu tử có đam mê đặc biệt, nhưng bây giờ hắn lại không cho là như vậy, bởi vì nếu nghi ngờ của hắn là đúng vậy thì tấm gương này có thể là một vật rất đặc biệt ...
Sau khi Hoàng phu tử cẩn thận chỉnh lý những sợi râu của mình thì trực tiếp đặt tấm gương lên bàn trà, cũng không biết có phải cố ý hay không, tấm gương kia lại xoay mặt về phía Trần Khanh.
“Vừa rồi ngươi nói thi hội gì?” Vẻ mặt của Hoàng phu tử vô cùng nghi hoặc:”Làm sao ta chưa từng nghe nói qua?”
“Phu tử chưa từng nghe nói sao?” Trần Khanh cũng làm ra một bộ dáng vô cùng nghi hoặc:”Kỳ quái, Hải Đào cũng nói như vậy, chưa từng nghe qua, chẳng lẽ là ta nhớ lầm? Không đúng nha ...”
“Tiểu tử ngươi ... khả năng thi từ vô cùng thê thảm, lại còn nhớ thương thi hội gì nữa?” Hoàng phu tử cười nhạo một tiếng:”Không sợ mất mặt à.”
“Khụ khụ ...” Trần Khanh cúi đầu ho nhẹ, nhưng trong lòng lại càng thêm lạnh.
Thi hội cũng giả bộ không biết sao?
Đăng bởi | xathucoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 20 |