Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1205 chữ

Hắn vừa vào nhìn thấy nàng ngồi co ro một góc trên giường, tự nhiên thấy nàng giống như con mèo đáng thương, chỉ muốn tiến lại ôm nàng vào lòng vỗ về. Thực là hắn đang suy nghĩ gì vậy, hắn đã gặp vô vàng nữ nhân cũng chưa từng rung động vì ai, nữ nhân ai cũng như ai thôi, với hắn không ai là ngoại lệ cả, chắc mọi thứ chỉ nhất thời thôi, hắn chỉ là dao động nhất thời thôi, tuyệt đối không thể vướng vào tình yêu hồng trần. Dạo này hắn cứ có những suy nghĩ lan man từ khi gặp nữ nhân này, trong khi trong triều đình lão già thừa tướng đang tung hoành, giữ nàng lại một thời gian để hắn có thể tập trung kiếm cách trừng trị tên kia, rồi thả nàng về với nơi của nàng. Một thời gian rồi hắn sẽ chán thôi, hắn tin chắc mình đối với nàng không hề yêu thương gì cả.

- Ngươi đã làm gì với thân thể của ta, tại sao ta không thể vân công được, cũng không thể sử dụng võ công được?. Nàng cuối cùng cũng không chịu nổi được không khí im lặng này

- Ngươi là tội phạm, ta tạm thời phong bế cơ thể người, tạm thời ngươi chưa thể vận công hay sử dụng võ công được!. Hắn lại gần nàng.

- Sao ngươi lại làm chi phiền phức vậy hay chi bằng một kiếm đâm chết ta, như vậy có phải tiện hơn không!. Nàng ngước lên nhìn hắn.

- Cho dù ngươi chết, thì bọn ta vẫn biết những người cướp pháp trường hôm nay là người của Liên Sơn giáo. Ngươi nghĩ xem, Liên Sơn giáo các ngươi không xem triều đình vào mắt, hôm nay dám cả gan cướp pháp trường, còn đem phạm nhân phạm tội chết của triều đình đi mất! Hôm nay, ta nhận được lệnh phải bắt tất cả bọn người cướp pháp trường hôm nay về xử tội, một người cũng không bỏ sót!. Hắn nhìn nàng, hai cặp mắt chạm nhau, hắn cười nhẹ.

- Sư Bá của ta thực sự bị oan! Người không hề giết viên quan huyện đó! Do các ngươi xử án không công tâm, chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc cướp pháp trường!. Nàng hoảng sợ thật sự rồi, với thế lực của triều đình nếu tấn công vào Liên Sơn giáo thì mọi người chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

- Ngươi có bằng chứng không? Nhưng may mắn cho ngươi, người nhận vụ án này là ta, nếu ngươi ngoan ngoãn ta có thể giúp ngươi minh oan cho sư bá của ngươi! Giúp Liên Sơn phái của ngươi tránh được một kiếp nạn diệt môn!. Hắn tiếp tục áp đảo tâm lý của nàng

- Làm sao ta có thể tin tưởng các ngươi?. Nàng ngước lên nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi ngờ

- Ngươi có quyền không tin mà! Vậy ta cần gì hao tổn tâm sức, cứ cho một vạn quân đánh thẳng lên Liên Sơn giáo của ngươi! Họa diệt môn!. Hắn mỉm cười đầy tà mị nhìn nàng

- Đừng! Ngươi muốn ta làm gì cũng được chỉ cần ngươi giúp sư bá của ta minh oan, chỉ cần đừng động tới Liên Sơn giáo!. Nàng giật mình, vội vàng nắm lấy cổ tay áo của hắn nói

- Ta chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở trong phủ này hầu hạ ta!. Hắn nhìn nàng mỉm cười

- Bao lâu? Ý ta là ta phải hầu hạ ngươi bao lâu thì ngươi mới thả ta ra?. Nàng ngập ngừng nhìn hắn

- Đến khi ta cảm thấy chán tự động sẽ thả ngươi đi! Ngươi có thể không cần theo ý ta, ta từ đó đến giờ chưa ép buộc ai cả!. Hắn đổi giọng khi nhìn thấy ánh mắt do dự, e dè của nàng.

- Được, chỉ cần người giúp ta điều tra minh oan cho sư bá và không làm hại đến Liên Sơn giáo, ta nghe lời ngươi, tất cả đều nghe lời ngươi!. Nàng đành cam chịu vậy, đại cục quan trọng hơn. Nhưng cũng tốt, nếu ở đây nàng sẽ có nhiều cơ hội điều tra về hung thủ giết gia đình nàng, một công đôi chuyện

- Nhưng ta có một thỉnh cầu, ngươi có thể giải phong bế trả lại ta võ công được không? Dù gì ngươi cũng ở thế thượng phong, ta cũng không trốn đi được, ngươi như vậy ta thật không thấy công bằng cho ta!. Nàng tay vẫn nắm cổ tay áo của hắn, đầu cuối xuống trông rất đáng yêu. Hắn đưa tay điểm một điểm sau lưng nàng, nàng giật thót một cái, toàn cơ thể nàng như được thả tràn nội lực ra ngoài. Nàng vui vẻ khởi động thân thủ, mọi thứ đã được trở về với nàng. Hắn nhìn nàng vui vẻ, khuôn miệng cũng bất giác mỉm cười. Hắn ngồi xuống giường, nàng giật mình đứng dậy ra khỏi giường. Thấy động tác tránh né của nàng làm mặt hắn bỗng vui vẻ trở nên lạnh lùng trở lại:

- Ngươi tên gì?. Hắn hỏi nàng

- Ngươi gọi ta là Tiểu Nguyệt đi! Các đồng môn hay gọi ta như vậy!. Không thể khai họ ra, như vậy hắn sẽ biết thân thế của nàng.

- Ta gọi ngươi là Nguyệt Nhi! Chỉ có ta mới được gọi như vậy, ta không thích giống bọn chúng! Nào Nguyệt Nhi lại đây làm gối ôm cho ta ôm ngủ!. Hắn đưa vẫy nàng lại.

- Sao ta phải làm như vậy! Cái gối ôm ở kia ngươi ôm cũng được mà!. Nàng tức giận, tên này muốn lợi dụng nàng hay sao.

- Mới việc đầu tiên là hầu hạ ta ngủ người cũng không muốn làm, ta thấy giao kèo này hay là hủy đi nhỉ? Ta thấy ngươi không giữ lời hứa, ta với ngươi khó hợp tác lâu dài!. Hắn nhìn nàng, giọng nói kéo dài như chọc tức nàng

- Khoan đã Dịch vương gia, ngài đừng nóng giận! Ta làm gối ôm cho ngài ôm nhé, sau này ta sẽ nghe lời ngài hơn được không?. Một bụng uất ức căng phồng, nàng cắn răng leo lên giường nằm im. Hắn nhìn dáng nằm của nàng, thật là muốn chống đối mà không dám chống đối, lúc này trông rất đáng yêu. Hắn thổi đèn lồng trong phòng rồi leo lên giường, xoay mặt đối diện nàng, tay ôm eo nàng, nhìn nàng mỉm cười:

- Ngươi nên nhắm mắt lại ngủ đi, bổn vương nhìn thấy ngươi cứ mở mắt như vậy, ta sẽ sợ mà không ngủ được đấy!. Hắn siết nàng gần vào hắn hơn, hắn giờ mới biết có một cái gối ôm là người thật như thế này cảm giác thực tốt, rất dễ ngủ, hôm nay hắn mệt nhiều rồi, nên thư giản thôi, rồi hắn từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Thực ra nàng cũng thích cảm giác này lắm, được một ai đó ôm rồi chìm vào giấc ngủ cảm thấy rất an toàn và bình yên.

Bạn đang đọc Thích Khách Vương Phi sáng tác bởi Reverse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Reverse
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.