Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kì ngộ Tiêu Dao

Tiểu thuyết gốc · 2424 chữ

Triều Phong và Băng Diễm liền lên thẳng đỉnh Tuyết Sơn. Đi đến nửa đường thì gặp Ưu Phàm và Lệ Giang xuống núi. Bốn người bàn tính chuẩn bị quay về sơn môn. Lần này, họ không ngự khí mà quyết định đi bộ. Tuyết Sơn cách Âm Sơn hơn trăm dặm đường. Đi được chừng năm mươi dặm thì trời đã về chiều. Trong rừng cây phía trước mặt là một thành trấn tấp nập. Ưu Phàm liền quyết định rẽ vào nghỉ ngơi. Họ ở lại một khách điểm nhỏ trong thành.

Trống canh điểm vào đêm, khí trời lành lạnh. Mùa đông nên tuyết rơi dày. Bốn người thuê một phòng hạng sang, bên ngoài là phòng khách, bên trong có bốn phòng nhỏ đủ giường nằm. Khách điếm này mọi thứ đều làm bằng gỗ hương, mùi thơm tỏa nhè nhẹ. Tên tiểu nhị lấm lét bưng khay cơm nhìn trước ngó sau rồi mới đặt lên bàn. Ưu Phàm thấy dáng vẻ hắn khả nghi liền hỏi:

- Tiểu nhị, đây là nơi nào, sao ta thấy ngươi có chuyện gì giấu ta phải không?

Tên tiểu nhị ngập ngừng, Lệ Giang liền lấy một đĩnh bạc liệng vào tay hắn. Tiểu nhị chung quy vẫn lấm lét nhìn quanh rồi mới nói:

- Các vị khách quan, nơi này vốn là Tiêu Dao thành. Ở đây là điểm giao thoa giữa chính ma. Trước đây cuộc sống vốn rất sầm uất náo nhiệt. Vài năm gần đây, chính ma đại chiến xảy ra, oan hồn uổng tử vô số kể. Người của chính được chôn cất và cầu siêu tử tế. Họ hận người trong ma giới nên không siêu độ và chôn cất. Chúng tôi đành mai táng một cách sơ sài. Lâu dần, hó hóa thành oán linh đêm đêm đòi mạng. Tôi khuyên các vị ban đêm nên ở yên trong này, dẫu bên ngoài có chuyện gì cũng mặc kệ.

Hắn chờ bốn người ăn xong rồi thu đạc rời đi. Lệ Giang và Băng Diễm đã đóng chặt các cửa phòng, gài giữ cẩn thận. Không ai bảo ai nhưng bốn người đều kê giường nằm tại phòng khách lớn. Họ để tại bàn trà một cây đèn cầy nhỏ. Vốn dĩ bốn người lịch duyệt giang hồ còn ít, họ lại đang ở một nơi hỗn tạp. Tiêu Dao thành nằm gần Nhược hà, Quỷ Đạo thần tông có thể tập kích bất cứ lúc nào. Vậy nên đây là cách để họ có thể phòng vệ cho nhau.

Nửa khuya, bốn người đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy. Phía ngoài cửa sổ, những tiếng động kì lạ vọng vào. Ngoài đường vang lên tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng kim khí chạm nhau. Bốn người cầm chắc vũ khí nhưng không thấy gì. Một lúc sau, tiếng động im bặt, không khí trở nên lạnh đột ngột. Mỗi người đều dùng chăn chùm kín mặt mà ngủ. Từ lúc đó trở đi đêm trở lại như không có chuyện gì.

Sáng hôm sau, cả nhóm quyết định đi gặt thành chủ. Sảnh đường lớn của Tiêu Dao thành, bùa chú dán loằng ngoàng khắp nơi. Thành chủ là một ông lão trung niên, chân khí khá vững vàng. Nhìn bộ pháp cũng là danh gia. Có lẽ công lực cũng không kém Băng Diễm. Thành chủ cho người pha trà rồi mời bốn người đàm đạo. Ưu Phàm lên tiếng trước:

- Chúng tôi là đệ tử Nhạc Dương đi ngang qua đây. Nay thấy oán linh tác quái ảnh hưởng đến dân chúng trong thành. Chúng tôi muốn cầu siêu cho chúng, không biết ý thành chủ thế nào?

Tiêu Dao thành chủ mỉm cười hòa nhã rồi mới đáp:

- Không được

Cả bốn người nhìn ông ta vẻ khó hiểu, ông ta từ từ giải thích:

- Các vị đừng hiểu lầm. Tôi và Hoàng Quang đạo nhân của quý phái cũng có chút giao tình. Chính vì vậy nên tôi không muốn đệ tử quý phái uổng mạng.

- Uổng mạng, có phải ông xem thường Nhạc Dương môn chúng tôi quá rồi không? Một đám ác linh cũng làm hại nổi chúng tôi vậy xem ra Nhạc Dương môn đúng là chỉ có cái danh hão rồi.

Triều Phong đáp lại. Lão ta vẫn kiên nhẫn giải thích:

- Đúng vậy, một đám ác linh đúng là không làm gì được các vị. Ta cũng không to gan đến nỗi dám coi thường Nhạc Dương môn. Có điều mọi chuyện không đơn giản là ác linh. Mấy người muốn cầu siêu cho họ đều đã chết một cách bí ẩn. Dân chúng đồn đoán là ma quỷ giết người. Kỳ thực là một cao thủ kiếm thuật. Bản thân ta cũng không phải đối thủ của hắn.

Triều Phong nhìn ông ta nói:

- Ưu Phàm là một cao thủ kiếm thuật. Có thể để hắn thử xem.

Thành chủ có ý không đồng tình liên nói:

- Nhạc Dương môn đúng là cao thủ như mây nhưng bốn vị tuổi còn quá trẻ

Ưu Phàm không để lão nói hết câu. Chàng vung tay phát Hàn Ảnh thần chưởng. Mấy chiếc lá cây gần đó hóa thành băng rơi lả tả. Băng mỏng mà rơi rất nhanh. Ưu Phàm liền rút thanh Hắc Huyễn phi thân vụt ra ngoài. Một vầng kiếm quang đen thẫm che phủ một góc sân. Những chiếc là băng không sao rơi xuống đươc. Chúng bay lên lượn xuống như dạ vũ đủ thấy đường kiếm của chàng đầy đủ cương nhu uy mãnh vô cùng. Thật xứng là tuyệt phẩm nhân gian. Chàng bước vào sảnh đường, mái tóc không có mồ hôi, bộ hắc y cũng không hề bám một mảnh bụi tuyết. Lúc bấy giờ được chứng kiến kiếm pháp của Ưu Phàm lão thành chủ sắc diện biến đổi thất thường. Mặt ông ta từ đỏ chuyển thành tía rồi lại từ tía chuyển sang xanh. Khi Ưu Phàm bước vào, chàng nâng ngang thanh kiếm, những chiếc lá băng xếp đều trên bản kiếm. Lão thành chủ sụp xuống lạy chàng nói:

- Lão phu có mắt không thấy núi Thái Sơn xin ân công đừng để bụng. Xin hãy cứu toàn thành.

Ưu Phàm vội đỡ ông ta đứng dậy, chàng nói:

- Bây giờ trời đã về chiều, chúng tôi xin về khách điếm trước, ngày mai sẽ đển xem thi thể.

Tiêu Dao thành chủ tiễn bốn người ra về. Thực ra ông ta từng giao đấu với kiếm khách kia. Ông ta biết bản thân không phải đối thủ của hắn. Ông ta cũng từng được chứng kiến kiếm pháp của Hoàng Quang đạo nhân. Ông ta cho rằng chỉ có vị chưởng môn này mới có thể đánh được hắn. Vừa rồi ông ta được chứng kiến kiếm pháp của Ưu Phàm. Nội lực của chàng kinh diễm tuyệt luân còn kiếm pháp của chàng nằm ngoài sở học của lão. Kỳ thực, lúc này Ưu Phàm đã vượt qua cả Hoàng Quang đạo nhân. Chàng từ khi luyện thành Tam Phân quy vị đã quán thông hết những khúc mắc về Nhạc Dương kiếm pháp. Chàng còn dung hợp Ngự thiên hóa lôi quyết và Nhạc Dương kiếm pháp làm một. Những sở ngộ này chàng đều cùng Lệ Giang song tu nên công pháp của nàng cũng có tiến cảnh ít nhiều.

Đêm hôm ấy trăng sáng vằng vặc, Tiêu Dao thành bình yên lạ thường. Lệ Giang và Ưu Phàm ngồi trên mái khách điếm ngắm trăng. Trong thành đèn hoa rực rỡ, hôm ấy là tiết Trùng Thập. Đột nhiên, dưới trăng vằng vặc, một kẻ dạ hành lướt trên các mái nhà tiến đi. Người này khinh công không tệ, hắn tiến về phía phủ thành chủ. Ưu Phàm và Lệ Giang đồng thanh reo lên:

- Hắc y nhân

Rồi không kịp gọi đám người của Triều Phong, họ phi thân đuổi theo. Một lát sau thì cái bóng đen đã vào phủ. Ưu Phàm cũng không kinh động đến những người canh gác liền phi thân tiến vào. Người áo đen đang đi trong hoa viên bỗng một bóng người lao vụt ra cản hắn lại. Ưu Phàm nhìn kĩ thì ra là lão thành chủ. Ông ta rút sẵn thanh bảo kiếm cười nhạt nhìn hắn:

- Ta đợi các hạ đã lâu

- Là do ngươi tự tìm đường chết.

Nói đoạn hai người lao vào đánh nhau. Lão thành chủ nghiêm thủ môn hộ còn hắc y nhân kiếm pháp phiêu hốt biến ảo khôn lường. Xem được một lúc Ưu Phàm và Lệ Giang kinh ngạc nhìn nhau nói khẽ:

- Nhạc Dương kiếm pháp?

Đấu chừng nửa canh giờ thì lão thành chủ trúng kiếm bị thương. Hắc y nhân cười ha hả đưa kiếm vào cổ ông ta nói:

- Thế nào? Giao Tiêu Dao thành cho ta ta sẽ giữ cái mạng chó của ngươi lại.

- Ngươi muốn giết cứ giết nhưng muốn thành, hừ hừ, nằm mơ đi.

- Là lão muốn chết đấy

Hắn ta giơ trường kiếm nhắm vào cổ thành chủ chuẩn bị đâm xuống. Ưu Phàm biết, lúc này, nếu chàng không ra tay tất lão thành chủ sẽ táng mạng. Tả thủ chàng liền phát Hàn Ảnh thần chưởng, hữu thủ rút Hắc Huyễn hướng về phía hắc y nhân mà tấn công. Hắc y nhân bị chưởng lực của chàng bức lui còn Lệ Giang nhân lúc này cũng cứu được lão thành chủ. Hắc y nhân vẫn cười đắc ý:

- Hà hà miệng còn hôi sữa

Nói rồi hắn và Ưu Phàm xông vào đánh nhau. Kiếm pháp của Ưu Phàm nhanh như lôi điện lại vô cùng tiêu sái. Hắc Huyễn sắc bén tuyệt luận lại nặng nề, chắc chắn, phù hợp với nội lực của chàng. Hắc y nhân liên tiếp bị bức thoái lui. Chỉ nghe roạt một tiếng, hắc y nhân đã bị trúng kiếm vào trước ngực. Chỗ da thịt bị kiếm chém không rách mà bị cháy đen. Hắc y nhân phun ra một ngụm máu:

- Ngự thiên hóa lôi quyết thất truyền đã lâu. Được có giỏi theo ta.

Ưu Phàm phi thân rượt theo. Lệ Giang cũng đỡ lão thành chủ đuổi theo chàng đề phong bất trắc. Hắc y nhân chạy vào sảnh đường. Ba người đứng ngoài nhìn vào thấy kiếm ảnh của hắn bao phủ khắp phòng. Ưu Phàm quan sát kĩ rồi phi thân vào trong. Cách một tiếng, trường kiếm của hắc y nhân mất đi một đoạn. Soạt, hắn lại trúng chiêu. Bỗng hắn buông kiếm lao ba mũi kim châm vào thiên linh cái của Lệ Giang. Lệ Giang lúc này võ công cũng không kém Ưu Phàm là mấy. Nhưng nàng đang không phòng bị lại một tay đỡ lão thành chủ, tay kia cũng không có binh khí. Giả sử nàng buông tay tránh né thì lão thành chủ tất phải táng mạng. Nếu bắt lấy thì e ám khí có độc nên nhất thời nàng chưa biết xử lý ra sao thành ra lúng túng. Ưu Phàm thấy vậy liền đưa Hắc Huyễn lên đỡ cho nàng. Ba mũi kim châm chạm vào Hắc Huyễn cong lại rơi lả tả. Đường kiếm của Ưu Phàm hơi chùng lại. Trong một tích tắc ấy, hắc y nhân phi thân lao vụt đi. Tiếng hắn còn văng vẳng trong đêm:

- Hảo công phu, tại hạ bội phục, hẹn ngày tái ngộ.

Ưu Phàm xem lại thương thế của lão thành chủ thì chỉ là vết thương ngoài da. Vừa lúc đó thì ngoài đường đưa vào tiếng la hoảng. Ưu Phàm quay lại hỏi thành chủ:

- Thành chủ, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là oán linh tác quái?

- Đêm nay trăng sáng oán linh sẽ không xuất hiện đâu.

Ưu Phàm và Lệ Giang không hiểu có chuyện gì. Hay người đi ra thì thấy một con cự xà và một con xích điểu đang đứng ngắm trăng. Đúng là Huyền Sương độc long và Hồng Hỏa chi phụng. Ưu Phàm liền cất tiếng gọi:

- Tiểu hồng, tiểu hắc mau vào trong kiếm.

Cự xà đáp lại:

- Chủ nhân, trong đó ngột ngạt, chúng tôi muốn ngắm trăng.

Ưu Phàm nhìn hai con linh thú ngao ngán lắc đầu, dù gì người dân cũng đã chạy hết. Lệ Giang đứng bên cạnh chàng cười nói:

- Sau này nên cho chúng về hậu sơn Âm sơn ngắm cảnh.

Bỗng nhiên Hồng Hỏa chi phụng quay lại nói:

- Chủ nhân, tôi phải gọi Ưu Phàm là tướng công rồi.

Cả hai người nhìn nhau cười rồi đưa kiếm ra thu lấy hai con linh thú vào trong.

Sáng hôm sau, Ưu Phàm làm lễ cầu siêu cho các oán linh. Cả Triều Phong, Băng Diễm và Lệ Giang đều có mặt. Mọi việc xong xuôi, oán linh tan đi hết. Bỗng thấy một người tuổi đã trung niên tiến lại. Ông ta mặc một chiếc trường bào màu xanh lục mắt sáng râu thưa. Tay ông ta cầm một cây quạt giấy chừng là một văn nhân. Cước bộ người này nhàn hạ khoan thai tiên khí lấp lánh. Ông ta nhìn chằm chằm vào miêng ngọc trên cổ Lệ Giang khiến nàng sợ hãi nép vào phía sau lưng Ưu Phàm. Ông ta cất tiếng, giọng ấm như cồng, trung khí sung mãn:

- Cô nương, ta có uyên nguyên sâu xa với chủ nhân miếng ngọc này. Chẳng hay người đó có quan hệ thế nào với cô?

- Ngọc này mẹ ta để lại cho ta khi người mất lúc ta năm tuổi. Tiền bối, sao người biết mẹ ta?

- Hiện tại ta không thể nói, đến lúc thích hợp ta sẽ nói với cô. Chúng ta đã hữu duyên vậy ta sẽ tặng cô và cậu thanh niên này một món quà gặp gỡ. Ta sẽ cho hai người mỗi người một Chú Kiếm phù để không chế hai con linh thú kia. Hai người nghĩ sao?

Lệ Giang nhìn Ưu Phàm như chờ đợi. Ưu Phàm thấy ông ta có vẻ hiền lành vả lại chàng cũng sợ hai con linh thú bất ngờ xuất hiện như đêm qua làm mọi người sợ hãi liền đồng ý. Giây lát, ông ta đã họa phù xong. Bốn người liền ngự khí trở về Nhạc Dương môn.

Bạn đang đọc Thiên Cực Kinh sáng tác bởi DạBằng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạBằng
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.