Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vậy là xuyên rồi?

Tiểu thuyết gốc · 2514 chữ

Đại Triệu năm Thái Bình thứ mười tám, từng đợt mưa rào nhẹ nhàng phủ xuống Vĩnh Ninh Châu, giọt mưa tí tách vang lên như một giai điệu quen thuộc của tiết Cốc Vũ.

Trong căn bếp nhỏ, Bạch Nguyệt Quân đang phe phẩy cái quạt bếp. Nồi cháo trên bếp lúc này đang sôi lên toả ra mùi thơm lan ra khắp nhà.

Bạch Nguyệt Quân ngửi mùi cháo không khỏi xuýt xoa.

“Thơm quá. Trù nghệ của ta quả thật là rất tốt.”

Nàng không thường xuyên nấu ăn như thế này vì bình thường nàng cũng không cần ăn uống gì. Nhưng hôm nay lại khác, nàng nấu cháo cho người đang nằm trong nhà kia.

Bạch Nguyệt Quân cầm muôi cẩn thận khuấy đều cháo. Nấu thêm khoảng nửa khắc thì nàng nhấc nồi cháo xuống bếp sau đó múc một chén cháo đầy, lại gắp một đĩa cải muối đặt vào khay cùng chén cháo bưng đi.

Bạch Nguyệt Quân băng qua trời mưa đi vào trong nhà, đi lên cầu thang hướng về phía phòng ngủ. Trong phòng có một nam nhân đang nằm trên giường. Nàng nhẹ nhàng mở cửa đi vào, đặt khay cháo lên bàn sau đó thắp đèn rồi đi đến bên giường.

Hắn đã nằm bất tỉnh được mấy ngày rồi. Khắp người hắn đầy những vết trầy xước lớn nhỏ. May thay không có vết thương nào đáng ngại cả.

Tuy nói là bất tỉnh nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được thế giới xung quanh, hắn vẫn có thể nghe tiếng mưa rơi lách tách trên mái ngói, tiếng bước chân của Bạch Nguyệt Quân, cũng cảm nhận được làn gió thổi vào từ cửa sổ, mang theo vài giọt nước mưa rơi trúng bàn tay của hắn.

Hắn tên là Lưu Vân, vốn là người ở thế kỉ hai mươi mốt, vì gặp tai nạn lúc leo núi mà xuyên đến đây. Tuy hắn chưa từng mở mắt từ sau tai nạn nhưng hắn vẫn có thể chắc chắn bản thân đã xuyên việt.

Dù bản thân Lưu Vân không thể cử động, cũng không thể mở mắt, nhưng hắn vẫn mơ hồ thấy bản thân luôn theo cạnh một nam tử trường bào. Lưu Vân nhìn trộm xem nam tử trông như thế nào thì thấy y có gương mặt giống hắn như đúc làm cho hắn chấn kinh một phen.

Lúc này y đang ngồi thiền trên trường kỷ, nét mặt vô cùng lãnh đạm. Bỗng từ đâu phát ra thanh âm của một nam tử khác.

“Vân Thanh Tử! Vân Thanh Tử!”

Vân Thanh Tử từ từ mở mắt. Y đưa tay rót một chén trà sau đó đẩy về phía đối diện. Nam tử kia liền ngồi vào chỗ đó. Vân Thanh Tử nhìn y nói bằng giọng lãnh đạm.

“Huynh làm gì mà hối hả vậy?”

Nam tử uống chén trà sau đó thở một hồi rồi nói.

“Huynh nói xem mấy lão râu dài đó có ý gì đây. Không phải chuyện của Bạch Nguyệt Quân đã bàn xong rồi sao? Vậy mà giờ lại làm muốn mang muội ấy lên đài hành hình, đây không phải là không xem lời của chúng ta ra gì hay sao?”

Vân Thanh Tử không nói gì. Y ngồi dậy đi ra cửa nhìn ra ngoài sân. Nam tử trong lòng xót ruột không nhịn được mà nói tiếp.

“Muội ấy không phải là vì huynh mới phải chịu phạt hay sao? Huynh mau nói gì đi chứ?”

Lúc này Vân Thanh Tử mới nhỏ giọng nói.

“Nàng ấy vì ta mà chịu liên luỵ, ta không còn gì để nói cả. Ta đã phạm phải tội nghiệp tày trời. Sau này những chuyện ở đây giao lại cho huynh. Hạo Minh, Tử Dương hai người này làm việc không phân biệt nặng nhẹ, huynh phải trông chừng đừng để hai người họ làm chuyện sai làm.”

Vân Thanh Tử nhìn Trấn Thiên khẽ cười sau đó bước ra khỏi phòng, thanh âm của Vân Thanh Tử vọng lại từ xa.

“Huynh đừng lo nữa. Chuyện của Nguyệt Quân, ta sẽ giải quyết, tuyệt không để cho bất kỳ ai làm hại nàng ấy đâu.”

Thanh âm của Vân Thanh Tử biến mất, khung cảnh xung quanh dần nhoà đi kéo Lưu Vân về thực tại.

Lúc này Lưu Vân kia bỗng mở mắt ra. Lưu Vân tỉnh dậy trong căn nhà tĩnh mịch. Trước mắt hắn là một nữ tử xa lạ mặc đồ cổ trang như trong phim truyền hình hắn từng xem.

“Chàng tỉnh rồi sao?”

Ánh mắt Bạch Nguyệt Quân dịu dàng nhưng mang theo chút tinh nghịch nhìn Lưu Vân. Thấy Lưu Vân muốn ngồi dậy, nàng liền đưa tay đỡ lấy.

Đây là nơi nào?

Lưu Vân tự hỏi. Hắn lúc này đang mặc một bộ bạch y, tóc dài đen óng được búi gọn trên đầu bằng một cây trâm gỗ.

Lưu Vân đưa tay sờ búi tóc sau đó dứt khoát rút cây trâm làm cho tóc của bản thân bung ra. Lưu Vân xem xét cây trâm, tuy làm bằng gỗ, bề mặt có chút thô nhưng được chạm khắc rất tinh xảo.

Lưu Vân lại cầm lấy mấy lọn tóc của bản thân, tóc của hắn dài phải qua thắt lưng. Hắn nhớ tóc của mình đâu có dài như thế này.

“Nè! Đừng làm có làm rối tóc của mình chứ!”

Bạch Nguyệt Quân thấy Lưu Vân mơ mơ màng màng như không tỉnh táo làm chuyện khó hiểu liền ngăn hắn rồi nhẹ nhàng xoay lưng hắn lại để chải tóc.

Lưu Vân thì vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giấc mộng mà bản thân thấy lúc nãy là gì, trong lòng không khỏi hoang mang. Hắn khẽ giọng hỏi.

“Cô là ai vậy? Ta đang ở đâu?”

Bạch Nguyệt Quân nghe hỏi chỉ cười không nói gì. Lúc sau sau khi búi tóc cho Lưu Vân xong nàng mới ngồi xuống cạnh hắn. Vừa nói nàng vừa đung đưa đôi chân.

“Quả thật là chàng không nhớ gì cả nhỉ? Ta là Bạch Nguyệt Quân. Đây là nhà của chàng đó, chàng là phu quân của ta. Ta và chàng từng cùng nhau sống ở đây.”

Lưu Vân không có ấn tượng về những chuyện này. Dẫu sao đây vốn không phải thế giới mà Lưu Vân vốn thuộc về, ít nhất, hắn vẫn nghĩ là vậy. Những gì Lưu Vân nhớ trước khi bất tỉnh chính là khi hắn gặp lở đất ngã khỏi vách núi.

Lưu Vân nhìn Bạch Nguyệt quân, rồi lại nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài. Sau đó hắn đứng dậy đi đến cửa sổ, Bạch Nguyệt Quân cũng theo sau. Lưu Vân nhìn cảnh sông núi rộng lớn dưới cơn mưa.

“Hiện tại đã vào tiết Cốc Vũ rồi nên trời hay mưa như thế này lắm. Có khi mưa cả ngày luôn nên ta chẳng muốn ra ngoài chút nào.”

Lưu Vân nghe thế thì mỉm cười. Hắn nâng tay hứng nước mưa chảy xuống từ mái hiên. Dòng nước lạnh từ lòng bàn tay từ từ nhỏ giọt rơi xuống đất. Cảm giác này rất chân thật, không giống như giấc mộng vừa nãy.

Vậy là ta đã xuyên việt rồi sao?

Bạch Nguyệt Quân thấy Lưu Vân đưa tay hứng nước mưa liền hoảng hốt. Bạch Nguyệt Quân vừa nói vừa kéo Lưu Vân vào trong phòng, sau đó nhanh chóng lấy khăn lau tay cho hắn.

“Nè! Chàng vừa mới khoẻ thôi, đừng có nghịch nước mưa chứ. Bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao?”

Nàng nhanh chóng đẩy Lưu Vân ngồi vào ghế, trước mặt hắn là chén cháo vẫn đang toả hơi nóng, bên cạnh còn có đĩa rau muối.

“Cháo ta vừa mới nấu đó. Nhanh ăn đi cho nóng.”

“Tại sao cô nương lại ân cần chăm sóc ta như vậy?”

Giọng nói của Lưu Vân trầm ổn, gương mặt điềm đạm nhìn Bạch Nguyệt Quân, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ phẳng lặng khiến Bạch Nguyệt Quân khẽ giật mình.

Bạch Nguyệt Quân biết rằng Lưu Vân sẽ hỏi mình như vậy, nhưng nàng không ngờ cách nói chuyện cùng với ánh mắt lại giống người ấy như vậy, cứ như thể y đang ngồi trước mặt nàng. Giọng nàng hơi nghẹn lại, đôi mắt long lanh ánh nước.

“Vì… Vì chàng… Là phu quân của ta. Ta có thể làm mọi thứ vì chàng mà.”

Lưu Vân nghe vậy thì không nói thêm gì, chỉ nhìn Bạch Nguyệt Quân. Nhìn biểu hiện của Bạch Nguyệt Quân, Lưu Vân liền có thể lờ mờ đoán được nàng chính là Bạch Nguyệt Quân mà Vân Thanh Tử cùng với Trấn Thiên trong giấc mộng vừa rồi của hắn nhắc đến. Thân phận của nàng chắc chắn không đơn giản chỉ là một nử tử ẩn cư nơi rừng núi, mà mối quan hệ của hắn với nàng và Vân Thanh Tử càng không đơn giản.

Hắn thở nhẹ một hơi dài sau đó bắt đầu ăn cháo. Trông Lưu Vân ăn thì từ tốn nhưng tốc độ ăn lại rất nhanh. Chớp mắt đã ăn hết chén cháo cùng với đĩa rau muối.

“Cháo ngon.”

Lưu Vân có cảm giác như đã bị bỏ đói rất lâu, trong bụng trống rỗng. Tuy là không thấy đói nhưng cảm giác ăn uống vẫn còn đó nên Lưu Vân vẫn là thích được ăn ngon.

Khi này Bạch Nguyệt Quân mới trở lại tươi vui như ban đầu. Nàng tự vỗ ngực.

“Cháo tự tay ta nấu tất nhiên là phải ngon rồi.”

Lúc này Lưu Vân như thể nhớ ra điều gì đó, vỗ trán một cái sau đó bắt chước bộ dạng hành lễ của nho sĩ chấp tay với Bạch Nguyệt Quân.

“Ta quên vẫn chưa giới thiệu bản thân. Ta họ Lưu, tên một chữ Vân. Rất hân hạnh được gặp Bạch cô nương.”

Bạch Nguyệt Quân liền

“Đừng gọi ta xa lạ như vậy mà. Gọi ta là Nguyệt Quân đi. A Quân cũng được.”

Bạch Nguyệt Quân vẻ mặt hí hửng, hai tay chống cằm nhìn Lưu Vân với ánh mắt mong chờ làm cho Lưu Vân không khỏi khó xử. Hắn hít một hơi dài sau đó mới mở miệng nói.

“Nguyệt Quân.”

Bạch Nguyệt Quân không nhịn được mà che mặt cười, có vẻ rất thoả mãn.

“Gọi thêm lần nữa đi.”

“Nguyệt Quân.”

Lần này nàng trực tiếp phóng lên giường vùi mình vào trong chăn, lăn lộn không ngừng. Lưu Vân thấy một màn này chỉ có thể cười trừ.

Nàng đã mong y gọi nàng là “Nguyệt Quân” từ lâu, bây giờ nghe được thì trong lòng vui sướng không thể tả.

Lưu Vân bắt đầu tự hỏi đến việc liệu hắn đã xuyên về quá khứ hay đã xuyên đến thế giới khác. Lưu Vân ngập ngừng một lúc, lại hỏi Bạch Nguyệt Quân.

“Cô nương có thể cho ta hỏi, bây giờ là năm nào, triều đại gì không? Đã qua được bao nhiêu triều đại rồi.”

Bạch Nguyệt Quân nghiêng đầu chớp mắt. Nàng ban đầu nàng chỉ nghĩ hắn quên chuyện về nàng thôi, không ngờ đến cả chuyện này cũng không biết.

Nàng ngồi thẳng người dậy, suy nghĩ một lát mới nói.

“Hiện tại là năm Thái Bình thứ mười tám, chúng ta đã ở huyện Đạo Khẩu, Vĩnh Ninh Châu thuộc Đại Triệu. Trước Đại Triệu thì có Hạ, Uông, Dương, Lý kéo dài hơn hai ngàn năm.”

Lưu Vân nghe vậy liền thở dài, xem ra hắn đã xuyên đến thế giới khác rồi, cũng không thể về lại thế giới cũ được nữa. Thân xác cũ có thể đã phơi thây giữ rừng núi hoang vu rồi.

‘Cũng không sao, dù sao nơi này cũng không tệ, không quay về cũng được. Bất quá, sau này cày ruộng câu cá sống qua ngày cũng được.’

Lưu Vân tự trấn an bản thân. Hắn tiếp tục hỏi Bạch Nguyệt Quân những điều bản thân cảm thấy mơ hồ, cứ vậy mà trò chuyện đến tận tối.

Theo lời nàng, Lưu Vân đã bị chôn vùi trong trận lỡ đất ở Hoàng Đạo Sơn, sau đó được một tiều phu ở thôn gần đó cứu được, lại gặp Bạch Nguyệt Quân đang tìm hắn đi ngang qua nên đã mang hắn về đây.

Bản thân Lưu Vân hơi nghi ngờ về việc hắn và Bạch Nguyệt Quân đã bái đường. Chuyện trong giấc mộng mà hắn thấy được khá chắc là có liên quan đến nàng, mà hắn cũng không thể tránh khỏi liên quan.

Chỉ riêng việc Vân Thanh Tử kia giống hệt Lưu Vân đã khiến hắn suy nghĩ ra không ít khả năng. Nhưng hắn vẫn muốn xác nhận lại mọi chuyện nên thi thoảng Lưu Vân chỉ hỏi khéo chuyện cũ nhưng Bạch Nguyệt Quân vẫn kín như bưng, không hé nửa lời.

Sáng hôm sau, Lưu Vân dậy sớm hơn bình thường, mặt trời chưa ló dạng hắn đã tỉnh giấc. Đêm qua Lưu Vân thức trò chuyện với Bạch Nguyệt Quân đến tận canh ba. Lúc trước nếu không phải là ngày trong tuần thì hắn sẽ ngủ đến trưa, có khi là đến tận chiều.

Lưu Vân ngồi dậy rửa mặt, mặc y phục vào sau đó ra ngoài bờ sông ngắm mặt trời mọc. Lúc này những tia nắng đầu tia đã bắt đầu chiếu rọi từ phía chân trời. Ánh mặt trời xua tan bóng tối làm cho căn nhà sau lưng hắn hiện lên rõ mồn một.

Căn nhà này tuy không quá lớn nhưng cũng xem là đầy đủ tiện nghi. Nhà gỗ hai tầng có gian đọc sách, có gian phòng ngủ rộng rãi, cũng có một căn bếp lớn. Trước sân có bàn đá dưới gốc cây.

Căn nhà lại được xây giữa núi Tịch Lưu và sông Thiên Tương. Lưu Vân đứng ở bờ sông nhìn căn nhà gỗ mà không khỏi cảm thán.

“Toạ sơn hướng thuỷ, quả là rất thích hợp để sống đó a.”

Nếu là ở thế giới cũ thì căn nhà này chắc cũng có giá hàng chục vạn. Bạch Nguyệt Quân từ trong nhà bước ra, nghe Lưu Vân nói lời này liền lên tiếng.

“Phong thuỷ này là do chàng chọn khi xưa đó.”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy. Chàng còn nói: Nếu không phải chỗ này ta tuyệt không ở chỗ nào khác.”

Nhìn cách Bạch Nguyệt Quân bắt chước cách nói chuyện của Lưu Vân làm hắn bật cười. Nhưng việc này lại làm Lưu Vân chú ý. Đây quả thật là cách nói chuyện bình thường của hắn.

Tuy vậy hắn không ngừng cười, cũng chẳng hỏi gì, chỉ nhẹ bước vào sân. Bạch Nguyệt Quân thấy vậy cũng bước chân sáo theo sau.

Bạn đang đọc Thiên Địa Lưu Tiên sáng tác bởi Hikaru91232
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikaru91232
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.