Tò mò là bản tính, động tâm là vô tình.
Linh Nhiễm nghe loáng thoáng sẽ được đi Thuý Hoa Lâu liền cùng với Bạch Nguyệt Quân làm nũng, nài nỉ Lưu Vân.
“Phụ thân, Nhiễm Nhiễm cũng muốn ăn ở Thuý Hoa Lâu.”
Lưu Vân chưa kịp lên tiếng, thì Linh Nhiễm đã níu lấy tay áo còn lại của Lưu Vân, khẽ lắc lắc, đôi mắt mở to chực chờ muốn khóc.
“Mấy tháng nay phụ thân chỉ ở nhà tu luyện, không còn đưa Nhiễm Nhiễm đi dạo trong huyện nữa.”
Dưới sự làm nũng của cả Bạch Nguyệt Quân và Linh Nhiễm, Lưu Vân đành phải chấp nhận đưa cả hai đến Thuý Hoa Lâu để ăn một bữa. Trong lúc ba người trên đường đến tửu lâu, Lưu Vân lặng lẽ đưa tay vào trong tay áo, cầm túi bạc ước lượng số tiền còn lại.
‘Còn khoảng một lượng bạc, năm trăm văn tiền.’
Lưu Vân thở dài, nhìn hai mẫu nữ vui vẻ dắt tay nhau đi phía trước. Xem ra hắn phải kiếm thêm chút bạc rồi. Có thể Lưu Vân sẽ đặt bàn viết chữ như lúc trước tết. Nhưng chưa kịp nghĩ xong đã thấy Bạch Nguyệt Quân và Linh Nhiễm dừng lại.
“Sau lại dừng lại? Đi vào trong đi.”
Bạch Nguyệt Quân và Linh Nhiễm không trả lời, gương mặt vui vẻ của Linh Nhiễm trước đó được thay bằng vẻ thất vọng. Lưu Vân tò mò bước đến thì thấy tửu lâu thường ngày đông đúc thì hôm nay đã đóng cửa. Trước cửa có vài người mặc y phục võ quan đứng gác. Hắn chợt nhận ra một điều gì đó.
“A. Chắc là đang chuẩn bị tiệc tẩy trần cho công chúa Yên Đình."
Bạch Nguyệt Quân và Linh Nhiễm đang bày vẻ mặt thất vọng nghe lời Lưu Vân liền đổi thái độ.
“Công chúa Yên Đình?”
“Tiệc tẩy trần?”
Lưu Vân không trả lời, xoay người bước đi. Bạch Nguyệt Quân và Linh Nhiễm liền đuổi theo. Cả hai người đều cảm thấy tò mò với việc Lưu Vân vừa nói. Linh Nhiễm thấy tò mò với vị công chúa này. Con bé từng nghe Lưu Vân đọc thoại bản, có một số thoại bản có nhân vật là công chúa, nhan sắc mỹ miều, sống trong nhung lụa. Linh Nhiễm muốn tận mắt thấy một lần.
Bạch Nguyệt Quân thì thấy tò mò với tiệc tẩy trần này.
“Nói vậy vị công chúa Yên Đình sang Đại Triệu để hoà thân sao?”
Lưu Vân nghe Bạch Nguyệt Quân hỏi thì tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ cô cũng biết đến mấy chuyện này đấy? Ta tưởng vạn năm qua cô không quan tâm mấy chuyện nhân gian.”
“Tìm người thì phải vào nhân gian để tìm. Ta vô tình nghe được những chuyện này thôi.”
Bạch Nguyệt Quân bỗng nhiên ghé sát người Lưu Vân, nói nhỏ.
“Nè, huynh có tò mò vị công chúa này trong như thế nào không?"
Lưu Vân không có phản ứng gì. Đến một góc phố, hắn rẽ vào quán trà quen thuộc. Tiểu nhị thấy Lưu Vân liền đi đến, vẻ mặt mừng rỡ.
“Lưu tiên sinh đến uống trà sao? Mời vào bàn. Mời vào bàn. Để ta chuẩn bị như mọi khi cho ngài.”
Ba người cùng ngồi xuống bàn. Lưu Vân khẽ liếc Bạch Nguyệt Quân và Linh Nhiễm, rồi nói với tiểu nhị.
“Lấy cho ta một phần bánh ngọt nữa.”
“Được. Được. Phiền các vị chờ chốc lát.”
Tiểu nhị gật đầu sau đó lui ra. Bạch Nguyệt Quân chờ tiểu nhị đi khuất thì hỏi tiếp.
“Huynh trả lời ta đi.”
“Trả lời gì?”
“Là vị công chúa Yên Đình đó. Huynh có tò mò dung mạo của nàng ta không?”
Lưu Vân nhìn Bạch Nguyệt Quân, lắc đầu.
“Sao thế? Nhỡ đâu nàng ta, xinh đẹp tuyệt trần, mắt phượng mày ngài, thanh tao thoát tục.”
Lưu Vân bật cười. Không ngờ nàng lại khen nữ nhân khác như vậy. Hắn nhìn kỹ Bạch Nguyệt Quân. Những gì mà nàng nói vừa nãy có thể dùng để miêu tả chính bản thân nàng.
“Dù nàng ta có như thế nào cũng không so được với cô.”
Bạch Nguyệt Quân nghe được thoáng sửng lại, hai má hơi ửng đỏ, nhưng nàng nhanh chóng che giấu đi. Môi nàng hơi cong lên.
“Huynh nói vậy là có ý gì?”
Lưu Vân mỉm cười không trả lời. Bạch Nguyệt Quân không nhận được câu trả lời thì liên tục chọc, ngoáy tay của Lưu Vân. Lúc này tiểu nhị cũng vừa mang trà cùng bánh ngọt đến. Lưu Vân liền rút trà cho nàng, điềm đạm trả lời.
“Nghĩa trên mặt chữ.”
Nghe vậy, Bạch Nguyệt Quân liền dừng lại. Hai má đỏ hơn một chút. Hiếm khi nàng nhận được lời khen như vậy, vậy nên cũng không biết phản ứng như thế nào. Nội tâm nàng khẽ dao động, nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ thản nhiên.
Linh Nhiễm thấy mẫu thân như vậy, tròn mắt nói với Bạch Nguyệt Quân bằng giọng ngây thơ.
“Mẫu thân xinh đẹp nhất.”
Nghe lời Linh Nhiễm nói, môi Lưu Vân hơi nhếch lên, ánh mắt thoáng ý cười. Bạch Nguyệt Quân ban đầu hơi sững lại, sau đó nét mặt trở nên dịu dàng. Nàng mỉm cười, cầm một cái bánh đút cho Linh Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm cũng là đáng yêu nhất.”
Linh Nhiễm cười khúc khích, hai chân đung đưa, vui vẻ ăn bánh. Tinh thần Bạch Nguyệt Quân nhờ vậy mà cũng tốt lên một chút. Những lúc như thế này Bạch Nguyệt Quân mới trở lại là một người vu vẻ. Mỗi khi nàng ở một mình, Lưu Vân thường thấy vẻ u sầu trên gương mặt thanh tú của nàng.
Một mặt, Lưu Vân không muốn xen vào chuyện của Bạch Nguyệt Quân. Mặt khác, hắn lại không muốn thấy nàng buồn. Vậy cho nên đôi lúc Lưu Vân sẽ chiều theo một số ý muốn của nàng dù hắn không muốn cho lắm.
Lúc này từ bên ngoài quán trà có ba vị khách đi vào ngồi bàn kế bên. Người đi đầu gương mặt có tựa như ngọc, mặt trắng má hơi ửng hồng, không giống dáng vẻ của nam tử. Y mặc thanh sam lụa, tóc cài trâm ngọc, trên tay cầm theo một cây quạt gấp. Giọng nói của y khá cao, khi nói có chút nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
“Tiểu nhị, mang cho ta loại trà và bánh ngọt ngon nhất của quán ra đây.”
Đến đây cả Lưu Vân lẫn Bạch Nguyệt Quân đều có thể đoán được y là nữ cải nam trang. Nhưng người chỉ nhìn nhau mỉm cười mà không nói gì.
Linh Nhiễm sau khi ăn hết bánh trong đĩa thì kéo nhẹ áo của Lưu Vân.
“Phụ thân. Hết bánh rồi.”
Nghe vậy Lưu Vân quay sang nhìn Linh Nhiễm, lấy khăn lau vụn bánh còn dính trên mép, hỏi.
“Vậy con có muốn ăn nữa hay không?”
Linh Nhiễm lắc đầu. Con bé biết Lưu Vân không phải là người giàu có, cho nên cũng không muốn đòi hỏi gì nhiều ở Lưu Vân.
Mà Lưu Vân nhìn thấy Linh Nhiễm như vậy, phần nào cũng hiểu ý muốn của Linh Nhiễm, đưa tay xoa đầu con bé.
“Nếu vậy thì chúng ta về thôi. Về đến nhà ta sẽ nấu cho con một bữa thật ngon. Được chứ?”
Trong lòng Linh Nhiễm vẫn còn hơi hụt hẫng khi Thuý Hoa Lâu đóng cửa nhưng khi nghe Lưu Vân nói sẽ nấu một cho mình liền trở nên hào hứng. Con bé ôm lấy Lưu Vân, mở to đôi mắt lưu ly gật đầu.
Thấy vậy Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân nắm lấy tay Linh Nhiễm đứng dậy rời đi. Tiểu nhị nhanh chóng đi đến dọn bàn, còn gật đầu với đám Lưu Vân. Khi này một thanh âm gọi tới.
“Vị tiên sinh đằng kia. Hình như ngươi vẫn chưa trả tiền trà thì phải?”
Lưu Vân nghe vậy quay đầu nhìn. Người nói chính là vị khách nữ cải nam trang ngồi cạnh bàn hắn. Thấy tình huống có chút căng thẳng, tiểu nhị liền đính chính.
“Ai nha. Khách quan mới đến nên không biết. Lưu tiên sinh là khách quen của tiệm ta. Ngài ấy đã trả trước tiền trà cho một tháng rồi.”
Bạch Nguyệt Quân nghe được, nhìn Lưu Vân nói bằng giọng mỉa mai.
“Ta không ngờ huynh lại có nhiều tiền như vậy đấy. Huynh còn giấu tiền ở đâu không?”
Lưu Vân không trả lời ngay mà chấp tay với tiểu nhị, rồi rời đi. Tiểu nhị lúc này bị vị khách kia gọi lại.
“Vị Lưu tiên sinh này nổi tiếng lắm sao?”
Tiểu nhị suy ngẫm một hồi mới trả lời.
“Cũng không phải là nổi tiếng lắm. Người quen biết Lưu tiên sinh cũng chỉ có vài người thôi.”
“Hắn ta là người thế nào? Lúc nãy lại còn chấp tay với ngươi nữa.”
“Lưu tiên sinh là như vậy đấy. Có lần ta thấy ngài ấy ngồi trò chuyện với một kẻ ăn mày trong huyện rót trà ăn bánh giống như bằng hữu vậy. Nói về tính cách thì tiên sinh là người trầm ổn, không thích ồn ào. Các vị có điều không biết. Hồi đầu Lưu tiên sinh vào huyện để bán củi. Lúc đó không ai nghĩ ngài ấy thật sự là người đọc sách. Đến lúc trước tết, ngài ấy lại bày bàn viết câu đối chúc tết. Lúc ấy có rất nhiều người đến mua. Câu đối dán trước cửa đông của Thuý Hoa Lâu là do ngài ấy viết đấy.”
“Được rồi. Không còn việc của ngươi nữa.”
Y phất tay bảo tiểu nhị lui ra. Y không ngờ ở một nơi như thế này lại xuất hiện một người thú vị như vậy. Trong lòng y lúc này bỗng nhiên có chút hứng thú với vị Lưu tiên sinh này.
Mà cách đó mấy con phố, Lưu Vân cảm ứng được có kẻ nhắc đến mình, liền thì thào.
“Lần sau phải căn dặn lại A Lâm mới được.”
Hôm sau, Lưu Vân vào huyện sớm để bày bàn viết chữ. Hắn vẫn chọn chỗ quen thuộc bên cạnh sạp hàng của Tưởng lão. Lúc này Lưu Vân cũng nhắc lại chuyện dạy học cho Tưởng Du Nhi. Nàng nghe được thì rất vui vẻ, lúc rảnh rỗi lại ngồi vào bàn viết chữ, nghe Lưu Vân giảng giải kinh thư. Nhưng hắn cũng không hoàn toàn dựa vào kinh thư để dạy.
Đôi lúc hắn sẽ chỉ ra những điểm mà trong sách mà hắn cho là quá phiến diện. Sau đó nói ra ý kiến của bản thân.
Một số thư sinh đi ngang qua nghe được, tò mò đứng nghe Lưu Vân giảng giải cho Tưởng Du Nhi. Quả thật rất khác với những gì mà họ học được. Chuyện này cũng không phải là lạ. Tư tưởng của Lưu Vân mang hướng hiện đại hơn so với những thư sinh này, tất nhiên là họ sẽ không đồng tình với lời giảng của hắn. Từ từ không còn thư sinh nào đứng lại nữa.
Lưu Vân cũng không quan tâm mấy thư sinh này có rút ra được gì cho bản thân hay không. Hắn đang dạy cho Tưởng Du Nhi, không phải những thư sinh này. Vậy nên Lưu Vân chỉ cần nàng ta hiểu là được.
Thời gian trôi đến gần trưa. Tia nắng vàng chiếu xuống dòng người qua lại hối hả. Lưu Vân nhìn sang Tưởng Du Nhi. Nàng đang vừa xem sách, vừa viết chữ. Thi thoảng lại đưa tay áo lên lau mồ hôi. Cũng phải vì bàn của hắn không có mái che.
Đối với Lưu Vân lúc này, thời tiết gần như không còn làm Lưu Vân cảm thấy khó chịu nữa. Tuy không đến mức có thể chân trần đi trên tuyết như Bạch Nguyệt Quân hay Linh Nhiễm nhưng có còn hơn không.
Lưu Vân lấy ra một cái ô tương đối lớn che nắng cho Tưởng Du Nhi. Nàng hơi giật mình, nói cảm ơn Lưu Vân sau đó tiếp tục viết chữ.
Lúc này Lưu Vân cảm nhận được khí tức quen thuộc. Hắn nhìn vào dòng người đang đi trên phố. Từ xa, một bóng người nhỏ nhắn lao vụt qua dòng người, đang chạy về phía hắn, trên tay cầm theo một cái giỏ to gần bằng nửa người con bé lắc lư theo từng bước chân.
“Phụ thân, con mang trà đến cho người.”
Linh Nhiễm dừng lại trước bàn. Dù có chạy nhanh như thế nhưng hơi thở của Linh Nhiễm vẫn đều đặn, không hổ thể chất của yêu quái.
“Linh Nhiễm. Sao con lại ở đây? Nguyệt Quân đang ở đâu?”
Linh Nhiễm vừa đặt cái giỏ xuống liền được Lưu Vân bế lên. Con bé chỉ tay về hướng quán trà mà hắn thường ghé, hí hửng nói.
“Mẫu thân đang ngồi uống trà. Người dặn con mang ra đây cho phụ thân.”
Nói xong với Lưu Vân, Linh Nhiễm quay sang nói với Tưởng lão.
“Nhiễm Nhiễm chào Tưởng gia gia.”
Tưởng lão thấy vậy, bật cười ha hả.
“Lão phu chào tiểu Linh Nhiễm.”
Mà Tưởng Du Nhi lần đầu gặp Linh Nhiễm, vẻ mặt rất tò mò. Nàng từng nghe gia gia nói Lưu Vân có một tiểu nữ xinh xắn nhưng nàng chưa từng có cơ hội gặp mặt. Nàng nghiêng đầu nhìn, quan sát Linh Nhiễm.
Linh Nhiễm nhận ra ánh mắt của Tưởng Du Nhi đang nhìn mình, liền tươi cười nói với nàng.
“Chào tỷ, muội là Lưu Linh Nhiễm.”
Tưởng Du Nhi bất ngờ được Linh Nhiễm chào, giật mình, lắp bắp chào lại.
“Chào… Chào muội. Tỷ là Tưởng Du Nhi.”
Đăng bởi | Hikaru91232 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |