Vẽ một dấu chấm hết
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Dịch: Nam_Ca_Đại_Đế, Bạch Y, Tà Si Vô Diện, Lãnh Minh Hà.
Biên: NhấtLộSátCẩu
Thấy Địch Cửu hỏi thăm bệnh tình của mình, Thẩm Tử Ngữ lập tức biết rằng hắn đã quên đi đoạn kí ức này. Lúc trước Địch Tử Mặc biết rõ cô bị bệnh gì, thậm chí hắn còn nói sẽ tìm cho bằng được Hồng Mộc Huyết hoa để trị bệnh cho cô.
- Tôi bị mắc chứng tim tắc nghẽn. . .
Thẩm Tử Ngữ nói tới đây thì hơi ngừng lại một chút rồi quay lại nhìn hắn, sau đó mới giải thích thêm:
- Chính là tim tôi có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Có thể chỉ là ngừng trong thời gian ngắn, cũng có khi kéo dài rất lâu. Nếu để ngừng đập quá lâu thì cấp cứu cũng không có tác dụng gì. . .
Thẩm Tử Ngữ nói đến đây thì Địch Cửu đã hoàn toàn hiểu rõ, căn bệnh của Thẩm Tử Ngữ tại Á Luân đại lục thường được gọi là chứng bệnh lọt mệnh.
Tại Tể Quốc, Địch Cửu có thể xem như y đạo tông sư, hắn tất nhiên là biết rõ loại bệnh này đáng sợ như thế nào.
Chứng bệnh lọt mệnh này còn có tên khác là sinh cơ tán loạn. Triệu chứng của bệnh này không chỉ là tim tắc nghẽn. Thẩm Tử Ngữ bị tim tắc nghẽn chỉ là một biểu hiện tiêu biểu trong số các triệu chứng của bệnh này mà thôi. Người bị bệnh này thường không sống quá 36 tuổi.
Dù là ở Tể Quốc thì người mắc chứng sinh cơ tán loạn cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời. Nếu may mắn thì có thể chống đỡ đến năm 36 tuổi, nếu vận khí không tốt thì bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Loại bệnh này tây y không thể chữa trị.
Tại Tể Quốc không có tây y hay trung y gì hết, khoa học kỹ thuật của Tể Quốc vốn tân tiến hơn Địa Cầu rất nhiều. Đối với những bệnh do vi khuẩn gây ra thì họ có nhiều phương pháp chữa trị hơn, hầu hết đều dựa vào dược liệu thiên nhiên. Chỉ có điều chứng bệnh sinh cơ tán loạn này lại chỉ có thể chữa trị bằng một loại dược liệu duy nhất đó chính là Hồng Mộc Huyết hoa.
Hồng Mộc Huyết hoa cực kỳ trân quý, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Điều duy nhất khiến Địch Cửu cảm thấy khó hiểu là tại sao kiếp trước của hắn lại biết Hồng Mộc Huyết hoa có thể trị được bệnh này?
Loại dược liệu hiếm có như Hồng Mộc Huyết hoa này, dù là ở Tể Quốc thì cũng chỉ có vài vị y đạo tông sư mới nhận biết.
Thấy Địch Cửu yên lặng, Thẩm Tử Ngữ bỗng lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi xách bên mép giường rồi đưa cho Địch Cửu:
- Trong này có một ít tiền, mật mã đều là số một, anh hãy cầm nó rời khỏi Lạc Tân trước đã.
- Cám ơn nhiều.
Địch Cửu không hề khách khí nhận lấy thẻ ngân hàng.
Hắn đã quyết định để lại Hồng Mộc Huyết hoa cho Thẩm Tử Ngữ. Mặc dù không biết trong thẻ ngân hàng này có bao nhiêu tiền, nhưng hắn có thể khẳng định, cho dù Thẩm Tử Ngữ có đưa hắn 100 tấm thẻ ngân hàng như vậy, cũng không mua được cây Hồng Mộc Huyết hoa này.
Thấy Địch Cửu trực tiếp nhận thẻ ngân hàng như vậy thì Thẩm Tử Ngữ không khỏi ngẩn người. Cô vốn tưởng rằng Địch Cửu sẽ không lấy tấm thẻ ngân hàng này. Cô đã chuẩn bị sẵn đủ mọi biện pháp để thuyết phục Địch Cửu, nhưng chẳng ngờ hắn lại không chút do dự nhận lấy nó.
Có lẽ lúc trước hắn đòi ly hôn thì cô đã hiểu lầm rồi. . .
Thẩm Tử Ngữ nhớ lại những gì Địch Tử Mặc nói lúc ly hôn. Khi đó hắn mới nhận được kết quả xét nghiệm DNA, hắn không phải là con trai của Địch Văn Thành và mất đi tư cách thừa kế tập đoàn Địch Thị.
Cả Địch Tử Mặc và cô, hay thậm chí rất nhiều người ngoài đều biết, mục đích của cuộc hôn nhân này là để tập đoàn Địch Thị cứu vớt Thẩm gia đang trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng mà Thẩm Tử Ngữ cũng đã cam chịu số phận, cô hạ quyết tâm rằng nếu đã gả cho Địch Tử Mặc rồi thì cả đời này sẽ không gả cho người khác nữa.
Thẩm Tử Ngữ cũng biết Địch Tử Mặc rất thích mình, cho nên sau khi Địch Tử Mặc bị Địch gia vứt bỏ thì cô cũng chủ động nói với Địch Tử Mặc rằng cô sẽ không bỏ rơi hắn, bởi vì cô cũng là một bệnh nhân.
Chứng bệnh của cô là tim tắc nghẽn, hiện tại trên Trái Đất còn chưa có biện pháp chữa trị.
Đang trong độ tuổi tươi đẹp nhất của đời người thì lại mắc phải căn bệnh nan y này. Làm sao Thẩm Tử Ngữ có thể cam lòng cho được. Các bệnh viện lớn trên thế giới đều bó tay, cô đành phải tìm đến trụ trì của Vong Xuyên tự là Hồng Trần hòa thượng. Có tin đồn rằng ông ấy là cao nhân đắc đạo, từng chữa trị cho Emma- gia chủ của một gia tộc cao cấp tại Italia.
Những việc này là bí mật chỉ có gia tộc lớn mới được biết. Hơn nữa, Hồng Trần hòa thượng quanh năm đều đi khắp nơi du lịch, dù có chờ đợi tại Vong Xuyên tự nhiều năm đi nữa thì cũng chưa chắc có thể gặp được ông.
Cô cũng xem như là người có duyên, vừa đến Vong Xuyên tự đã gặp được Hồng Trần hòa thượng.
Cô còn nhớ rất rõ, lúc đó Hồng Trần đại sư chỉ cần nhìn một cái là đã có thể nói ra chứng bệnh của cô. Không những thế, ông còn nói cho cô biết chỉ có Hồng Mộc Huyết hoa mới có thể chữa trị chứng bệnh này.
Hồng Mộc Huyết hoa là hoa gì, quả thật là Thẩm Tử Ngữ chưa từng nghe qua bao giờ.
Lúc đó, cô còn hỏi xem mình phải đến nơi nào mới có thể tìm được Hồng Mộc Huyết hoa. Hồng Trần đại sư không trả lời mà chỉ nhắm mắt lại, ông trầm mặc khoảng mười phút rồi mới mở mắt ra nhìn cô thở dài một tiếng:
- Địa Cầu chắc là đã không còn Hồng Mộc Huyết hoa nữa rồi.
Cô cũng không nhớ nổi lúc đó mình đã rời khỏi Vong Xuyên tự bằng cách nào. Thời điểm Địch Tử Mặc bị tra ra không phải là người thừa kế Dược Phẩm Địch Thị, cô không muốn để anh ta chịu thêm đả kích, nên đã dứt khoát thẳng thắn nói cho Địch Tử Mặc biết cô không thích anh ta. Chỉ cần Địch Tử Mặc không ép cô phải làm “chuyện vợ chồng” thì cô sẽ không ly dị.
Ngoại trừ cái đó ra, cô còn nói cho Địch Tử Mặc biết cô mắc bệnh nan y, chỉ có Hồng Mộc Huyết hoa mới có thể trị khỏi. Mà Hồng Mộc Huyết hoa thì đã tuyệt chủng, cho nên cô cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Thẩm gia gả cô đến Địch gia vốn chỉ là muốn lợi dụng.
Nói cách khác thì mọi người đều là kẻ lưu lạc, cho nên cô cũng khuyên anh ta không cần phải tuyệt vọng chỉ vì mất đi tư cách thừa kế Địch thị.
Sau khi nghe những lời này mà Địch Tử Mặc vẫn kiên quyết ly hôn với cô.
Thấy Địch Tử Mặc vẫn quyết định ly hôn với mình thì Thẩm Tử Ngữ đã rất cảm động. Cô khẳng định Địch Tử Mặc rất quan tâm mình nên sau khi biết rõ bản thân đã không còn quyền thừa kế và cô cũng không thích anh ta thì dứt khoát buông tha cô, để cô được tự do.
Thẩm Tử Ngữ hiểu rõ, nếu Địch Tử Mặc ly hôn với mình, cô sẽ bị Thẩm gia gả cho em trai hắn là Địch Tử Hằng. Chỉ có điều, phần tâm ý này của Địch Tử Mặc đã làm cô rung động.
Sau khi ly hôn, Địch Tử Mặc bỗng dưng biến mất.
Sau khi trở về, hắn lại không chút do dự nhận thẻ ngân hàng cô đưa, làm cô nhớ lại lúc Địch Tử Mặc đòi ly hôn với cô đã nói đùa rằng:
- Chỉ cần chúng ta ly hôn thì người của Thẩm gia sẽ cho tôi không ít tiền. Bây giờ tôi đã không còn là người thừa kế của Địch gia nữa rồi, số tiền này đối với tôi mà nói quả thực rất quan trọng.
Cô hiểu rất rõ Địch Tử Mặc, anh ta sẽ không vì tiền mà đòi ly hôn với cô. Chắc chắn là anh ta không muốn cô phải theo mình chịu khổ, hoặc là không muốn cô khó xử mà thôi.
Bây giờ xem ra, suy nghĩ lúc đó của cô thật sự là ấu trĩ, những lời Địch Tử Mặc đã nói lúc đó mới là sự thật.
Hôn nhân của cô và Địch Tử Mặc chỉ mang tính hình thức. Mất đi thân phận người thừa kế Địch gia nên Địch Tử Mặc mới lựa chọn ly hôn với cô để đổi lấy tiền của Thẩm gia. Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra. Thật sự mà nói thì đây mới là lựa chọn đúng đắn.
Về việc Thẩm gia có dùng tiền để Địch Tử Mặc ly hôn với cô hay không, Thẩm Tử Ngữ một chút hoài nghi cũng không có. Cô tại Thẩm gia vẫn còn chút địa vị với điều kiện tiên quyết là cô có thể hy sinh bản thân vì Thẩm gia.
Thẩm Tử Ngữ bỗng cảm thấy bế tắc. Cho dù cô không thích Địch Tử Mặc nhưng cũng không bài xích việc hắn thích cô. Bây giờ cô lại phát hiện Địch Tử Mặc cũng không thích mình mà lại có ý khác, biết rõ là không đúng, nhưng cô vẫn có cảm giác mất mát khó mà diễn tả.
- Anh đi trước đi, thứ lỗi không tiễn. . .
Thẩm Tử Ngữ đã tỉnh táo lại, thế nhưng cô còn chưa nói hết câu thì mắt đã tối sầm lại, trực tiếp té xuống.
Địch Cửu vừa mới lấy hộp gỗ ra thì đã trông thấy Thẩm Tử Ngữ hôn mê, hắn vội vàng bước tới đỡ lấy cô.
Cảm giác mềm mại cùng mùi hương nhàn nhạt lập tức truyền tới. Lúc ở gần thế này, Địch Cửu mới thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết của cô, lại nghĩ tới dáng người hoàn mỹ kia thì trong lòng không khỏi cảm khái. Khó trách kiếp trước hắn vì Thẩm Tử Ngữ mà không tiếc cả sinh mạng, cô ấy quả thật rất đẹp.
Chỉ có điều người thực sự yêu Thẩm Tử Ngữ say đắm lại là kiếp trước của hắn, không có chút quan hệ nào với hắn hiện tại.
Địch Cửu biết rõ Thẩm Tử Ngữ hôn mê vì chứng bệnh sinh cơ tán loạn phát tác nên hắn cũng không đánh thức cô. Hắn mở hộp gỗ ra, vén quần áo Thẩm Tử Ngữ lên rồi lấy Hồng Mộc Huyết hoa đặt lên trên lưng cô. Sau đó, hắn dùng một tay đè chặt Hồng Mộc Huyết hoa còn tay kia thì không ngừng xoa bóp các huyệt vị trên người Thẩm Tử Ngữ.
Hồng Mộc Huyết hoa không thể dùng trực tiếp, mà cần phải thông qua châm cứu để thẩm thấu vào cơ thể.
Trình độ y thuật của Địch Cửu tương đương với y đạo tông sư. Hắn không cần châm cứu mà chỉ cần xoa bóp là có thể làm cho Hồng Mộc Huyết hoa thấm vào cơ thể Thẩm Tử Ngữ.
Mới qua mười phút mà Hồng Mộc Huyết hoa trên lưng Thẩm Tử Ngữ đã trở nên khô héo và chuyển sang màu xám. Mặc dù Thẩm Tử Ngữ chưa tỉnh lại nhưng sắc mặt vốn tái nhợt của cô đã bắt đầu ửng hồng.
Địch Cửu vứt cây Hồng Mộc Huyết hoa đã khô héo xuống đất, hắn giúp Thẩm Tử Ngữ sửa sang lại quần áo, rồi đỡ cô nằm xuống giường.
Dùng gốc Hồng Mộc Huyết hoa mà kiếp trước của hắn lấy được để cứu Thẩm Tử Ngữ cũng coi như đã giúp kiếp trước đặt một dấu chấm hết cho đoạn nhân duyên này. Sau khi rời khỏi phòng thì hắn và Thẩm Tử Ngữ sẽ không còn bất cứ quan hệ gì.
. . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Đăng bởi | NhấtLộSátCẩu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | rongcama96 |
Lượt thích | 20 |
Lượt đọc | 722 |