Minh Trần
“Tam Nương Tử, Tam Nương” …
Nhìn dòng chữ khắc tên mẫu thân trên tấm bia được làm bằng gỗ đơn sơ, Minh Trần hai mắt có chút đỏ lên, một dòng nước mắt không tự chủ mà chảy dài xuống. Ngay sau đó, hắn liền quỳ sạp hai chân xuống trước phần mộ của mẫu thân, đầu cúi chạm đất.
Nhìn phần mộ đơn sơ được chôn cất nơi lạnh lẽo nơi rừng hoang, không bóng người lui tới như thế này, trong lòng Minh Trần nổi lên một sự ai oán tận cùng. Nhìn sâu vào đôi mắt đang lỏ lửa của hắn, ai cũng có thể thấy hiện tại nó đang chất chứa vô vàn oán khí và hận thù.
Bỗng chóc, một suy nghĩ như có như không hiện về tâm trí hắn.
“ Ta thật sự không hiểu, rốt cuộc trên thế gian này ta đã phạm lỗi với ai cơ chứ”.
“Ngươi không phạm lỗi với ai cả. Người duy nhất ngươi phạm lỗi chính là bản thân ngươi. Thế giới này, thực lực vi tôn”. Một giọng nói âm u trầm thấp thốt lên vang khắp tứ phía nơi Minh Trần đang quỳ.
“Là ai ?” Minh Trần quát.
“ Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Không phải câu hỏi này ngươi đã có đáp án rồi sao. Hai năm trước, chúng ta đã gặp nhau rồi còn gì”. Giọng nói âm u đó lại một lần nữa vang lên, nhưng lần này có phần âm lãnh và chất chứa sự quỷ dị nhiều hơn.
Siết chặt nắm tay đang xen lẫn bùn đất, Minh Trần đứng dậy nhìn về một góc sâu trong khu rừng đối diện nói.
“Ngươi chính là người áo đen hôm đó”
“Xem ra trí nhớ của ngươi không tệ. Nhưng thật lực của ngươi bây giờ, thật sự khiến cho bản tọa thật sự rất thất vọng”. Giọng nói thần bí kia đáp lời.
Giọng nói kia vừa dứt lời, một đám hắc vụ màu đen không biết từ đâu len lỏi từ phía dưới chân Minh Trần từ từ hình thành hóa thành một thân ảnh nam tử tuổi ngoài ba mươi, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc trắng bạch.
Nhìn người thần bí kia xuất hiện, Minh Trần có chút luống cuống, hắn lùi lại phía sau vài bước rồi không thốt rõ thành lời nói.
“ Là ngươi, thật sự là ngươi, sao ngươi lại giống ta đến vậy”.
“ Ta giống ngươi sao ? Câu hỏi này thật sự rất vô vị. Ta đã nói, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, ở tam giới này nếu Minh Trần ngươi tồn tại thì Trần Thiên ta cũng sẽ tồn tại”. Người thần bí tên Trần Thiên đáp.
“Tại sao ngươi lại đi theo ta”. Minh Trần hỏi ?
Người thần bí tên Trần Thiên kia không trả lời, hắn đi lại chỗ mộ mẫu thân Minh Trần, chân quỳ xuống, hai mắt cũng chảy một dòng lệ dài sau đó từ từ nói.
“Hiện tại, ta cũng chỉ có thể gặp ngươi lần cuối cùng này. Ngươi phải nhớ thật kỹ, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi”.
Nói rồi, thân hình người thần bí từ từ tiêu tán hóa thành bụi phấn mà tan đi trong hư không. Đám hắc vụ quỷ dị khi nảy cũng không biết từ khi nào đã biến mất. Minh Trần có chút hoảng sợ, nhưng rồi hắn chợt dừng lại như nhớ đến việc gì. Nhìn về phía ngôi mộ của phụ thân một hồi thật lâu, sau đó lấy ra đóa hoa đặt trước phần một của mẹ, hắn nói.
“ Nhi tử bất hiếu, để mẫu thân người lạnh lẽo nơi rừng hoang cô tịch. Đợi ngày con rữa sạch oan tình này, con nhất định sẽ đưa người trở về Minh Tộc”.
Màn đêm dần dần phủ xuống, Minh Trần không biết từ khi nào hắn đã ngủ quên tại nơi này. Khi tỉnh giấc, hắn thấy bốn phía rừng hoang bầu trời dần tối đen như mực, mù mịt không biết lối nào để đi. Hắn nhớ, lúc sáng khi vào đây, chỉ đi theo một lối mòn di nhất, nhưng khi trời buông tối xuống lối mòn ấy cũng theo màn đêm như hòa tan biến mất.
Từ sâu trong rừng tiếng ma thú liên tục kêu gào vang trời khiến cho tâm trí của hắn giờ đây có chút dao động, lấy một con dao từ trong tay nãy ra, hắn từ từ chậm rãi tiến về phía trước, từng bước, từng bước mà mò mẫn đường trở về.
“Các ngươi hôm hay thu hoạch thế nào”. Từ xa, Minh Trần nghe thấy tiếng một nhóm người đang bàn tán với nhau. Thấy vậy hắn liền lần theo âm thanh của nhóm người đó mà tiến gần.
“Là ai”. Một vị trung niên nam tử thân hình to lớn lao ra phía Minh Trần đang lẫn trốn quát.
Tình huống bất ngờ Minh Trần giật mình ngã về phía sau, âm thanh va chạm giữa con dao đang cầm trên tay với những viên đá trên đường vô tình làm lộ ra vị trí mà hắn vừa ngã xuống. Thấy Minh Trần ngã lăn ra đất, vị trung niên nam tử từ từ tiến lại, nhìn quanh một vòng Minh Trần như thể đang dò xét điều gì đó sau đó đưa tay ra đỡ hắn đứng dậy.
“Ta tên Nghiêm Mặc là người của Nghiêm Gia, tiểu tử ngươi là ai, sao lại lén la lét lút nghe trộm bọn ta nói chuyện chứ. Nếu không phải thấy ngươi vô hại, khi nãy ta đã giết ngươi đi rồi”. Vị trung niên nam tử nói.
Minh Trần không bắt lấy tay vị trung niên nam tử kia mà hắn tự chống tay đứng dậy, phủi đi lớp bụi đất dính trên y phục sau đó hắn quan sát đám người trước mặt rồi đáp.
“ Ta tên Minh Trần, là người của Minh ….”. Hắn dự định nói hai từ Minh Tộc, sau đó nghĩ đến việc gì rồi dừng lại.
“ Ta không biết đám người này là ai cả, cẩn thận một tí vẫn tốt hơn”. Minh Trần thầm nghĩ.
“ Nào tiểu gia hỏa, vào đây. Ngươi đi lạc vào đây à”. Một vị trung niên nam tử khác tiếp lời.
“ Không”. Minh Trần đáp.
“ Đừng nói với ta. Ngay cả một tên nhóc như ngươi cũng vào đây vì thứ đấy nhé”. Vị trung niên nam tử khác nói.
“ Thứ gì chứ”. Minh Trần đưa ánh mắt dò sét nhìn vị trung niên nam tử vừa hỏi mình đáp.
Thấy vậy, Nghiêm Mặc tiến lại vỗ vỗ lên vai Minh Trần một cái rồi nói.
“ Ngươi vào đây vì thứ gì cũng được. Ngồi xuống đây, làm chén rượu với bọn ta, xem như hôm nay chúng ta có duyên đi”.
“Được”. Minh Trần đáp.
Trong lúc cả nhóm người Nghiêm Mặc và Minh Trần đang say sưa thì một giọng nói mềm mại từ phía xa của một nữ tử phát ra hỏi.
“ Mặc phó thống lĩnh có vẻ rất tự tại nhỉ”.
Nhìn nữ tử vừa xuất hiện trước mắt, Minh Trần có chút không khỏi ngạc nhiên trước vẻ đẹp hơn người của nàng. Tuy tuổi của nàng cũng không quá lớn, nhưng nhìn sơ qua cách ăn mặc thì cũng phần nào đoán được thân phận của nàng. Nhìn thấy nữ tử kia xuất hiện, Nghiêm Mặc đứng dậy, hai tay ôm quyền cúi người thi lễ nói.
“ Nghiêm Mặc, chào Nghiêm Hoài đại tiểu thư”.
Nhìn thấy Minh Trần, hai nữ tử hộ vệ đi cùng Nghiêm Hoài cất giọng phán xét quát.
“ Người này là ai, Mặc phó thống lĩnh, ông không phải tự cho mình quyền muốn đưa ai vào Nghiêm gia thì đưa chứ”.
Nhìn Minh Trần sau đó cắt lời nữ hộ vệ vừa nói, Nghiêm Hoài tiếp lời hỏi ?
“Ta thấy ngươi trong rất quen mắt, vườn như đã thấy ngươi ở đâu rồi thì phải. Nghiêm phó thống lĩnh, bản tiểu thư có thể đưa người này đi cùng không”.
“Tiểu thư, việc này”. Một nữ hộ vệ đứng cạnh nói.
Hất tay ra hiệu cho hai nữ hộ vệ đứng cạnh, Nghiêm Hoài nắm lấy tay Minh Trần rồi thản nhiên đi về phía xe ngựa của mình. Đoạn đường đi cô nói.
“ Ta tên Nghiêm Hoài, là đại tiểu thư của Nghiêm Gia, đây là Tố Nhi và Tố Tố, là hộ vệ thân tính của ta. Ta trong ngươi rất quen mắt, hôm nay bản tiểu thư cao hứng, vừa hay ta lại rất ít khi được ra bên ngoài, nếu ngươi có thể kể ta nghe một số việc bên ngoài thành này để ta giải khoay, có thể bản tiểu thư sẽ bỏ qua việc ngươi đột nhập vào đoàn người Nghiêm Mặc”.
“ Ta, ta đột nhập sao”. Minh Trần đáp.
Đăng bởi | nguyencongphuoc |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 12 |