Thi Đấu 2
Chương 6. Thi Đấu 2
Một cú đá của Đan Hùng không thể khiến Trần Truyền ngã, bên tai lại nghe thấy tiếng xì xào bàn tán xung quanh sân tập, còn lẫn cả không ít tiếng cười khẽ. Hắn cảm giác những người này đang chế giễu mình, máu nóng dồn lên não, hắn gầm lên giận dữ, xoay người, tung ra một cú đá bằng chân sau mang theo mười phần lực đạo!
Trần Truyền không có thói quen nhịn nhục, cũng không vì đối phương là học viên của Võ Đại mà e dè sợ sệt, cậu cũng không chút yếu thế, lập tức nhấc chân đá về phía Đan Hùng!
Động tác này có vài phần tương tự với cú đá của Đan Hùng lúc nãy, ai cũng nhận ra cậu chỉ đang bắt chước, bởi vì tư thế phát lực không đủ chuẩn, dẫn đến tốc độ và lực lượng đều không đủ.
Hai người gần như ra chân cùng lúc, nhưng các trợ giảng và học viên đang quan sát đều không nghi ngờ, Trần Truyền chắc chắn sẽ là người bị đá trúng trước!
Kết quả cũng đúng như họ dự đoán, một cú đá của Đan Hùng đánh vào đầu Trần Truyền trước, nhưng kết quả vẫn như lần trước, không thể đánh gục Trần Truyền. Hơn nữa lần này, hắn thậm chí còn không hề nhúc nhích.
Còn cú đá của Trần Truyền, lúc này cũng giáng thẳng vào cổ bên của Đan Hùng!
Gần như cùng lúc đó, hư ảnh phía sau hắn đột nhiên xuất hiện ngay tại vị trí hắn đang đứng, hai bóng người trong nháy mắt nhập làm một!
Giây phút này, tốc độ và lực lượng của hắn bỗng tăng vọt!
Ầm!
Một tiếng nổ vang dội trên sân tập, còn có cả tiếng vọng lại, có thể tưởng tượng cú đá này mạnh đến mức nào.
Hai mắt Đan Hùng tối sầm, thân thể nghiêng ngả, sau đó ngã vật ra đất.
Lưu Thải khẽ há miệng, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.
Những học viên khác có mặt cũng ngơ ngác nhìn, đầu óc có chút mơ hồ, chuyện gì đang xảy ra thế này? Đan Hùng là học viên năm hai của Võ Đại đấy, vậy mà bị một thí sinh vừa nhìn là biết chưa trải qua tập luyện đánh bại?
Ngay sau đó, bọn họ đều tỏ ra hả hê, Đan Hùng ở học viện vốn là kẻ ngạo mạn, lại không được lòng ai, nhìn thấy hắn hôm nay bị mất mặt khiến bọn họ thầm sung sướng.
Trợ giảng ngồi giữa bàn dài rút tờ đơn đăng ký từ tay trợ giảng, cầm bút lên, ký tên thật nhanh, rồi đóng dấu:
"Học viên này, thông qua."
Trần Truyền nghe thấy câu này, liền nhìn về phía vị trợ giảng, muốn xác nhận xem ông ta có đang nói mình hay không.
Trợ giảng trung niên nói:
"Học viên, năng lực chống chịu của em rất tốt, tôi là giảng viên Biên Phong, bây giờ em đã thông qua bài kiểm tra. Tuy nhiên, tôi muốn nhắc nhở em, em chỉ mới qua bài kiểm tra đầu vào, còn có thể trụ lại Võ Nghị hay không, phải chờ xem bài thi vòng hai sau hai tháng nữa."
Trần Truyền nở nụ cười vui vẻ, cúi đầu chào Biên Phong:
"Cảm ơn lão sư ạ!"
"Bộp bốp..."
Các trợ giảng và học viên xung quanh lúc này đều vỗ tay, một kỳ thi thú vị như vậy thật sự hiếm thấy, bọn họ rất mong chờ màn trình diễn tiếp theo của học viên này. Bọn họ cũng đã ghi nhớ tên hắn, còn Đan Hùng đang nằm mê man bất tỉnh ở một bên, dường như đang bị cố ý lờ đi.
Trần Truyền bước ra khỏi sân tập, đón lấy ánh nắng rực rỡ bên ngoài, nhìn con đường trải dài từ dưới chân, trong lòng trào dâng cảm giác phấn khởi và vui sướng.
"Bạn học Trần Truyền."
Một giọng nữ trong trẻo vang lên phía sau.
Trần Truyền quay đầu lại, nhìn thấy nữ học viên khóa trên lúc trước điền thông tin cho mình đang gọi, hắn liền lịch sự đi tới hỏi:
"Chào học tỷ, có việc gì thế?"
Nữ học viên đi tới, thoải mái đưa tay ra:
"Chào bạn học Trần, chúc mừng cậu đã vượt qua bài kiểm tra, chính thức làm quen nhé, tôi tên là Chân Lam, hiện là học viên năm hai của Võ Đại."
Trần Truyền cũng đưa tay ra, nắm lấy tay cô gái:
"Trần Truyền, chào học tỷ."
Hắn cảm thấy tay Chân Lam rất mềm mại, trơn bóng, không hề có chút chai sạn nào, dường như có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên dưới lớp da mềm mại ấy, điều này khiến hắn có ảo giác, như thể chỉ cần nàng siết nhẹ năm ngón tay là có thể bó nát bàn tay mình.
Chân Lam nói:
"Bạn học Trần, cậu phải cẩn thận một chút. Tên Đan Hùng đó rất hẹp hòi, lại quen biết với một số người bất hảo bên ngoài, trong học viện còn có học quy ràng buộc, hắn ta không dám làm gì, nhưng ra khỏi trường thì khó nói trước, nên cậu tự mình cẩn thận."
Trần Truyền nghĩ ngợi, Đan Hùng chắc là tên của gã học viên cao kều lúc nãy, cậu không rõ tại sao hắn ta lại nhắm vào mình như vậy, cứ như thể có thù oán gì, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện vốn dĩ chẳng cần lý do, chỉ vì nhìn không vừa mắt mà gây sự với người khác là chuyện thường tình.
Cậu chân thành cảm ơn:
"Cảm ơn học tỷ đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận."
"Chân Lam!"
Lúc này, một nữ sinh cách đó không xa đang vẫy tay về phía này, Chân Lam cũng vẫy tay đáp lại, rồi nói với Trần Truyền:
"Bạn học Trần, mong cậu học tập tốt, cố gắng lên nhé, tạm biệt."
Nói xong, cô vẫy tay chào Trần Truyền, rồi chạy nhanh đi.
Trần Truyền cũng nói lời tạm biệt, hắn đứng đó một lúc, rồi xoay người rời khỏi tòa nhà học cũ, lần này hắn không đi đường cũ nữa, mà đi theo hướng dẫn trên bảng chỉ dẫn, rẽ vào một con đường khác, tránh dòng người vẫn đang lục tục đến đăng ký dự thi.
Khi đến chỗ để xe, hắn thấy trên giỏ xe có kẹp không ít tờ rơi quảng cáo, lấy ra xem qua, toàn là quảng cáo của các câu lạc bộ quyền anh, đấu trường, và cả một số võ đường. Hắn suy nghĩ một chút rồi cất vào túi, sau đó dắt xe ra khỏi cổng trường, đến đường lớn thì lên xe, đạp về nhà.
Đăng bởi | monmeoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |