Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vụ án đầu tiên

Phiên bản Dịch · 1160 chữ

“Ai mà biết được.” Thích Chí Dũng nhún vai, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Trong Phúc Địa, mọi loại vũ khí từ thế giới bên ngoài đều trở nên vô dụng, chúng ta chỉ có thể dựa vào những thứ tìm thấy ở đây để tự bảo vệ mình. Theo lý thuyết, thứ chống lại tà ma thì tốt nhất là pháp khí, kế đến là hung khí, rồi đến uế khí. Nhưng trong trường hợp không có cả ba loại đó, thì sắt thép thường cũng có thể hữu dụng trong lúc nguy cấp.”

Văn Triều định mở miệng hỏi tiếp, nhưng Thích Chí Dũng đã biết trước ông ta muốn nói gì.

“Về hung khí, đó là những thứ đã từng dùng để giết người. Uế khí là những vật bị nhiễm thứ dơ bẩn như phân, nước tiểu, máu chó mực, hay máu kinh nguyệt.

Còn pháp khí… ha, chờ đến khi các người tận mắt thấy thì sẽ biết.

Những thứ tôi tìm được chưa chắc đã có tác dụng với tà ma, nhưng chỉ cần đủ sức kéo dài thời gian thêm chút, cũng có thể cứu sống một mạng người.”

Dừng lại một chút, hắn ta quét mắt qua cả nhóm: “Vì vậy, mọi người hãy thể hiện giá trị của mình đi.”

Lúc này, Sử Tích ôm một chiếc thùng sắt được bọc kỹ trong chăn, từ từ đặt xuống trước mặt mọi người. Hắn ta mở nắp thùng ra, để lộ những hộp cơm bằng kim loại vẫn đang tỏa hơi nóng nghi ngút

“Tôi nhát gan, chẳng thu thập được gì nhiều… Nhưng nghĩ đến việc mọi người phải chạy ngược chạy xuôi cả ngày thì chắc cũng đói rồi, nên tôi đã dùng số thức ăn mình tìm được, cố gắng nấu thành một bữa tối cho mọi người.”

Phương Trực cười mỉa mai: “Muốn ăn cơm, thì cũng phải có đóng góp cho tập thể sao?”

Sử Tích vội xua tay: “Không không! Cơm của tôi, mọi người đều có phần!”

Cả nhóm bật cười, tiếng cười của Ngô Hiến là lớn nhất.

Thích Chí Dũng khẽ biến sắc.

Cùng là thành quả hôm nay, vũ khí của hắn ta thì phải dựa vào giá trị của từng người để phân phát, còn cơm của Sử Tích thì ai cũng được ăn. So sánh thế này, hắn ta bỗng chốc bị biến thành kẻ keo kiệt.

Nhưng nhìn Sử Tích vẫn đang vui vẻ chia cơm, Thích Chí Dũng cũng chẳng có lý do gì để trút giận lên cậu ta. Thế là hắn ta đổ hết bực tức lên Phương Trực và Ngô Hiến – hai kẻ chọc ngoáy và cười lớn nhất.

Dù vậy, hắn ta cũng chẳng cần phải làm gì.

Cửa phòng Phương Trực đã bị đánh dấu, còn Ngô Hiến thì bị tà ma nhắm đến. Hai kẻ này sớm muộn gì cũng không sống được lâu, nên tốt hơn hết là cứ hưởng thụ bữa tối nóng hổi trước đã.

Hôm nay, mọi người ra ngoài tìm kiếm vật tư, ít nhiều cũng thu được chút thức ăn. Nhưng so với cơm nóng canh nóng, những thứ đó chẳng thấm vào đâu.

Trong hoàn cảnh này, một người biết nấu ăn và sẵn sàng nấu ăn còn giá trị hơn nhiều so với tưởng tượng.

Thế nhưng, khi Thích Chí Dũng mở nắp hộp cơm ra, biểu cảm của hắn ta lập tức cứng đờ.

Trong hộp cơm, chính là…. cơm chan với lòng heo kho!

Đám đàn ông còn đỡ, nhưng ba người phụ nữ trong nhóm thì không che giấu nổi vẻ ghét bỏ trên gương mặt. Nếu không phải vì chẳng còn lựa chọn nào khác, có lẽ cả đời họ cũng chẳng muốn đụng đến thứ này.

Sử Tích gãi đầu cười ngượng: “Chợ ở đây ngừng hoạt động cả rồi, thực phẩm tươi rất hiếm hoi, tôi vất vả lắm mới tìm được một tủ lạnh đầy lòng heo đông lạnh…”

Bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ.

Tuy nhiên, hiện tại điều kiện có hạn, mọi người dù không muốn ăn lòng heo, nhưng đây là sự lựa chọn duy nhất.

Thích Chí Dũng ném cho Sử Tích một cây sắt dài: “Đây là cây chổi lau của nhà trọ. Tôi đã quan sát một chút, phát hiện người ở nơi này thường xuyên rửa chổi ở bồn tiểu. Sau một thời gian dài, cây chổi này cũng coi như thành một món uế khí.”

Ngô Hiến cười khẽ, đồ vật này đúng là rất hợp với Sử Tích.

Anh ta gắp một miếng lòng heo, nhấm nháp thử xem và cảm thấy khá ngon. Lòng heo đã được tẩy rửa sạch sẽ, không còn mùi hôi ban đầu, thế là anh ta chọn một miếng có lớp mỡ dày nhất, bắt đầu ăn ngon lành.

Trong khi ăn, Văn Triều và Phương Trực cũng kể lại những phát hiện của họ trong cuộc thám hiểm.

“Chúng tôi thử rời khỏi nhà trọ, nhưng khi đến một điểm nhất định thì bị chặn bởi một rào cản vô hình. Sau một vài lần thử nghiệm, tôi xác nhận phạm vi hoạt động của chúng ta chỉ giới hạn trong bán kính từ nhà trọ Bình An, bao gồm cả bốn khu dân cư xung quanh.”

Với Văn Triều, rào cản vô hình này không chỉ đơn thuần là một hiện tượng kỳ lạ, mà còn mang giá trị nghiên cứu rất lớn. Nếu ông ta có thể tìm ra nguyên lý của nó, thì nhất định sẽ tạo ra những phát minh khoa học mang tính cách mạng.

Tuy nhiên, ông ta hiểu rõ tình hình, nên dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Sau đó, chúng tôi đã tìm được một vài người sống sót sẵn sàng giao tiếp. Qua những cuộc trò chuyện với họ, tôi tìm ra nguyên nhân khiến thế giới trở nên như vậy.”

“Mọi thứ bắt đầu từ một vụ án mạng.”

“Vụ án xảy ra ở khu dân cư Hoa Đức Danh Môn ở phía Bắc, nạn nhân là một người đàn ông sống một mình, bị sát hại ngay trong nhà. Đặc biệt, đôi mắt của ông ấy bị moi ra, và trên tường xuất hiện một dòng chữ viết bằng máu.”

“Đừng phản ứng, đừng nhìn cô ta!”

“Theo điều tra của cảnh sát, anh ta tự moi mắt mình ra, dòng chữ máu chính là di ngôn anh ta viết bằng ngón tay.”

“Liền sau đó, trong vòng ba ngày ngắn ngủi, bảy vụ án mạng khác liên tiếp xảy ra. Cả bảy nạn nhân đều có chung một đặc điểm kinh hoàng: bị moi hai mắt và mất máu tới chết.”

“Và vào giữa đêm, cư dân bốn khu dân cư xung quanh đều nghe thấy những tiếng vỗ tay mơ hồ…”

Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Tà (Bản Dịch) của Huyễn Mộng Liệp Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChiêuLạcHi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.