Tin hay không tin?
Mọi người lần lượt trở về phòng.
Khi màn đêm buông xuống, tất cả đều đóng chặt cửa sổ và cửa chính, bất kể bên ngoài có chuyện gì xảy ra, không ai dám liều lĩnh ra ngoài.
Phương Trực đứng trước cửa phòng mình, bàn tay khẽ run rẩy. Trước khi vào phòng, hắn phát hiện trên cánh cửa có một dấu tay in bằng bùn nước!
Hắn không tin vào chuyện ma quỷ. Nhưng nếu những gì mọi người nói là thật, vậy thì nạn nhân tiếp theo chẳng phải sẽ là hắn sao?
Văn Triều cũng nhận ra sự bất thường này, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Tối nay cậu ngủ chung với tôi, đừng về phòng nữa.”
Phương Trực hơi nhăn mặt, cố chấp lắc đầu: “Giáo sư à, thầy biết đấy, từ trước tới giờ tôi không tin vào mấy chuyện dị đoan, chỉ tin vào khoa học!”
Nghe vậy, Văn Triều tức giận giậm chân, vung tay tát một cái: “Khoa học là để giải thích thực tế. Còn những điều cậu tự bẻ cong sự thật để tin thì không thể gọi là khoa học!”
Phương Trực nhìn thấy thầy nổi giận, liền có chút do dự.
Đúng lúc đó, Thích Chí Dũng từ trên lầu đi xuống, hờ hững buông một câu: “Các người tốt nhất nên suy nghĩ cẩn thận. Không ai biết dấu vết đó nhằm vào con người hay nhằm vào căn phòng, nếu hai người ở chung một phòng, thì có khả năng sẽ chết cùng nhau.”
“Cậu…”
Văn Triều định phản bác, nhưng Thích Chí Dũng đã nhanh chóng quay lưng vào phòng và đóng cửa lại.
Nghe lời của Thích Chí Dũng, Phương Trực lập tức đưa ra quyết định. Hắn lùi lại, đóng cửa phòng, để Văn Triều đứng bên ngoài. Cho dù Văn Triều gọi thế nào, hắn cũng không mở cửa.
Văn Triều đứng trước cửa hồi lâu, cuối cùng chỉ biết lắc đầu bất lực, quay về phòng mình.
Phương Trực là một thanh niên vốn dĩ không tin vào khoa học, mà chỉ tôn thờ một loại tôn giáo mang danh nghĩa khoa học do chính mình xây dựng, đồng thời phủ nhận tất cả những thứ ngoài nhận thức của mình.
Hắn ta thực chất chẳng khác gì những kẻ cuồng tín là bao.
Ông ấy muốn dẫn dắt Phương Trực, chính là để giúp hắn ta thay đổi quan điểm sai lầm này, nhưng chưa kịp truyền đạt điều gì thì đã rơi vào Phúc Địa.
…
Ngô Hiến ôm hộp cơm trở về phòng, đứng bên cửa sổ nhìn ra xa.
Thi thể người đàn ông phía đối diện vẫn treo lơ lửng ở đó, với đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào anh. Dù cảnh tượng này có phần đáng sợ, nhưng Ngô Hiến chẳng mấy bận tâm, vì anh biết thứ đó không thể cử động.
Khi Ngô Hiến vừa trở về phòng, mặt trời vẫn còn lơ lửng trên đường chân trời, nhưng giờ đây, nó đã lặn một nửa. Trong khi đó, đồng hồ trên điện thoại thì nhảy số liên tục, loạn xạ.
"Quả nhiên, dòng thời gian trong Phúc Địa vô cùng hỗn loạn. Hy vọng thời gian ban đêm sẽ ổn định hơn một chút!"
May mắn thay, đồng hồ trên điện thoại cũng bị cuốn theo sự hỗn loạn này một cách có quy luật, nếu không thì anh sẽ chẳng thể nào biết được giờ giấc.
Nhân lúc trời vừa tối, khi những thứ tà ác còn chưa xuất hiện, Ngô Hiến cẩn thận lấy một miếng lòng heo béo ngậy còn lại trong hộp cơm, tỉ mỉ bôi lên bản lề cửa phòng.
Sau đó, anh bắt đầu tắm rửa, cạo râu, tự tỉa tóc, gội đầu, rửa mặt, rửa chân, giặt tất, giặt quần áo lót, chỉnh trang bản thân một cách sạch sẽ và ngăn nắp.
“Nếu đã không chết ngay khoảnh khắc đó, thì từ giờ phải sống sao cho thật chỉn chu.”
“Đàn ông mà, nhất định phải biết chăm sóc bản thân.”
Ngô Hiến soi gương, khẽ nhếch môi: "Vậy là đã sang đêm thứ hai, rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra đây?"
Trong lòng, Ngô Hiến tràn ngập sự mong chờ.
….
Ánh nắng ấm áp buổi sáng trải dài trên khu dân cư cũ. Dưới chân tòa nhà, một gia đình ba người đứng trò chuyện với nhau về việc mua nhà.
Cậu con trai vừa đỗ vào một trường đại học danh tiếng, bố mẹ quyết định mua một căn nhà ở thành phố này để lập nghiệp về sau.
Tuy nhiên, khi đứng trước cửa tòa nhà, họ bắt đầu do dự.
Người mẹ với gương mặt phúc hậu và dáng vẻ đầy đặn, nắm lấy tay con trai: "Phương Trực, mẹ nghĩ chúng ta không nên mua căn nhà này. Hàng xóm bảo nơi đó có ma!"
Phương Trực nhăn mặt, bực bội nói: "Ma cỏ gì chứ, đều là mấy lời hù dọa vớ vẩn thôi. Cái việc tủ tự động mở cửa chắc chắn là do lỗi thiết kế, không có gì ghê gớm cả. Dù sao đi nữa, căn nhà này cũng là mua cho con, mẹ sẽ không sai đâu, cứ tin vào khoa học đi."
“Nhà ở đây vừa tiện đường, gần trường học, mà giá này còn rẻ nữa, chúng ta mua được căn này là quá hời rồi."
"Nhưng mà..." Người mẹ vẫn còn chút e ngại.
“Nhưng gì mà nhưng! Nếu không tin con, thì hồi đó gửi con đi học làm gì?"
Người bố tóc bạc phơ cười hiền: "Tin chứ. Chúng ta không tin con trai cưng của nhà mình thì còn tin ai?"
Dù ít học, nhưng vợ chồng họ luôn tự hào về đứa con trai, coi đó là niềm hy vọng duy nhất của gia đình. Toàn bộ tương lai của họ đều gửi gắm vào cậu, và mọi quyết định lớn nhỏ đều giao cho cậu làm chủ.
Cuối cùng, hai bố con bước vào tòa nhà để ký hợp đồng mua nhà với môi giới.
Người mẹ đứng lại trước cửa, nhìn theo rồi bật cười: “Thôi được, mẹ tin con vậy.”
…
“Đừng tin!”
Phương Trực bật dậy từ cơn ác mộng, tay vẫn cầm chặt một chai rượu. Với gương mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn trông hoàn toàn khác với vẻ ngang tàng khi còn đứng trước cửa tòa nhà ban sáng.
Hắn ngồi đờ ra một lúc, rồi bất ngờ nốc cạn vài ngụm rượu, sau đó tự tát mình hai cái mạnh bạo, vừa tát vừa lẩm bẩm đầy giận dữ.
“Ai sợ thì kệ, nhưng mình không được sợ!”
“Ai tin thì kệ, nhưng mình không được tin! Trên đời này làm gì có ma quỷ!”
Hắn lôi ra một đống túi nilon, quấn chặt quanh mặt, chỉ để hở hai lỗ nhỏ trước mắt và mũi, rồi cầm theo một bình xịt cồn, đứng chờ sẵn trước cửa.
Đăng bởi | ChiêuLạcHi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 81 |