Thiên mệnh chi tử
Phòng khám bệnh Phúc Hâm, giường chiếu bị lật, đèn đỏ nhấp nháy một cách kỳ dị.
Thích Chí Dũng cắm ba cây hương trầm vào lư hương trước một bức tượng ma quái dữ tợn. Hắn ta đã tiêu diệt một con du tà đang nằm trên giường bệnh, sau đó mới thu hoạch được tư cách bái thần lần này.
Con du tà này tự xưng là An Tín, là chủ cũ của một quán trọ.
An Tín không thể buông bỏ người vợ không ai chăm sóc, vì vậy đã lưu lại trong cái phòng khám nhỏ này không chịu rời đi. Hắn còn đưa cho Thích Chí Dũng ba cây hương trầm, nhờ anh ta giúp đỡ chăm sóc.
Nhưng Thích Chí Dũng không đồng ý.
Dù sao, con du tà này đã bị tiêu diệt, còn hương trầm thì vẫn là của hắn ta.
Sau khi cắm nhang, một luồng khí đen từ bức tượng ma quái bay ra, xâm nhập vào cơ thể Thích Chí Dũng, khiến các mạch máu của hắn ta trong chốc lát trở nên đen ngòm.
“Á…”
Hắn ta đau đớn co người lại, đây đã là lần thứ năm hắn ta bái thần.
Việc bái thần để cầu xin ban thưởng một cách quyết liệt như thế này ẩn chứa rất nhiều rủi ro, nhưng vì con Đại Tà Ma có thể đến vào đêm nay, hắn ta buộc phải làm như vậy.
So với buổi sáng, tâm trạng của Thích Chí Dũng đã ổn định hơn rất nhiều, không còn lo lắng vội vàng, mà thay vào đó là một sự bình tĩnh kỳ lạ.
“Chỉ những người có giá trị cao mới có quyền sống sót.”
“Chỉ cần mình chết hôm nay, có nghĩa là giá trị của mình chỉ có vậy.”
….
Nhà kho bên dưới siêu thị.
Hàng hóa đã bị dọn sạch từ lâu, nền bê tông ẩm ướt, không khí tràn ngập mùi mốc và mùi thối của xác chết, những ngọn nến đỏ trước tượng thần chiếu sáng cả căn phòng.
Hạ Quỳnh cầm một cây nhang, còn hai chị em Tô Huệ Cẩm và Tô Huệ Lan đứng bên trái và phải, ôm lấy hai tay hắn ta.
“Anh Quỳnh, anh sẽ bảo vệ chúng em, đúng không?”
Hạ Quỳnh gần như không giấu được nụ cười trên môi: “Đương nhiên, có anh ở đây, các em sẽ luôn an toàn.”
“Nhưng chúng em đau lòng vì anh, không muốn cứ mãi làm phiền anh! Lần này, anh để em đến bái thần được không?”
“Nhưng, anh đã bảo là…”
“Được rồi, được rồi!”
Hai cô gái nhẹ nhàng lay cánh tay của nhìn Hạ Quỳnh, nhìn hắn bằng đôi mắt sáng long lanh, khiến hắn không thể không mềm lòng.
“Vậy… được rồi.”
Hắn mỉm cười, lùi lại một bước, tuy có chút bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Hạ Quỳnh là một phú nhị đại rủng rinh tiền bạc.
Thực ra, đây là lần đầu tiên hắn bước vào Phúc Địa.
Hai tháng trước, hắn tình cờ gặp Tô Huệ Lan ngất xỉu trên vỉa hè ở một quán trà sữa ven đường. Hắn cùng với Tô Huệ Cẩm đã đỡ cô ấy về nhà, sau đó ba người tình cờ gặp gỡ vài lần, từ đó trở nên thân thuộc với nhau.
Cùng với thời gian, mối quan hệ của ba người càng trở nên thân thiết, đôi khi còn xen lẫn những tia mập mờ. Vì vậy, Hạ Quỳnh nghĩ rằng cả hai chị em đều thích mình.
Nhưng có một vấn đề khiến Hạ Quỳnh luôn lo lắng.
Hắn yêu cả hai chị em cùng lúc, nhưng không biết phải chọn ai, cũng không biết sau khi chọn một người thì làm sao không làm tổn thương người còn lại.
Cuối cùng, hai ngày trước, hai chị em hẹn hắn ở nhà trọ Bình An để bàn về tương lai của ba người.
Kết quả là, vào tối hôm đó, một trận tàn sát xảy ra, Phúc Địa xuất hiện, họ bị mắc kẹt ở đây…
Những chuyện xảy ra sau khi bước vào Phúc Địa khiến Hạ Quỳnh tin chắc rằng mình chính là thiên mệnh chi tử.
Cuộc khủng hoảng đột ngột và đáng sợ đã khiến hai chị em Tô Huệ Cẩm và Tô Huệ Lan gỡ bỏ mọi khúc mắc, nguyện ý đồng thời ở bên Hạ Quỳnh. Bên cạnh đó, khi đối mặt với mối đe dọa từ các tà ma, hắn lại may mắn tìm được một vài món bảo vật có thể chế ngự chúng.
Những tà ma mà họ chạm trán tuy đáng sợ, nhưng chúng lại chẳng khác gì những con quái nhỏ trong trò chơi. Chỉ cần tiêu diệt chúng, thì sẽ có cơ hội nhận được thêm sức mạnh
Điều khiến Hạ Quỳnh cảm động hơn nữa chính là việc hai chị em nhà Tô luôn đảm nhận nhiệm vụ bái thần. Như vậy, hắn không cần phải đối mặt với những hậu quả tiềm ẩn trong quá trình bái thần, nhưng vẫn thu hoạch được những món bảo vật quý giá từ bọn họ.
Những việc làm này chỉ có thể xuất phát từ tình yêu chân thành! Chỉ có người yêu anh thật lòng mới nguyện ý hy sinh đến như vậy.
Ngay khi Tô Huệ Cẩm cầm nhang bái thần, một con rối nhỏ làm bằng cỏ bước ra từ tượng thần, nhảy nhót đến bên Hạ Quỳnh.
Nhưng Hạ Quỳnh chưa kịp nhìn rõ đó là gì, ngọn nến đỏ trước tượng thần đột ngột tắt ngấm.
Không còn ánh nến, căn hầm chìm trong bóng tối, chỉ có thể nhờ vào ánh sáng từ ngoài cửa để nhìn thấy vài bóng mờ.
Ba người mang theo nỗi bất an, vội vàng bước về phía cửa. Nhưng mới đi được vài bước, họ đều thay đổi sắc mặt.
Mặt đất bỗng nhiên trở nên mềm nhũn!
Không biết từ lúc nào, nền bê tông vững chắc lại trở thành một đầm lầy!
Bỗng nhiên, một bàn tay đen đúa, đầy bùn đất, chầm chậm thò lên từ đầm lầu!
Ba người kinh hoàng nhìn thấy một người phụ nữ với thân hình bê bết bùn đất, từng chút một bò lên từ dưới mặt đất.
Nếu Lô Ngọc Châu và Phương Trực còn sống, họ chắc chắn sẽ nhận ra người phụ nữ này.
Bà ta chính là người phụ nữ hàng ngày gõ cửa phòng ở nhà trọ Bình An – Vu Anh Hoa!
Đăng bởi | ChiêuLạcHi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 69 |