Mảnh ghép của quá khứ (1)
Tầng một của nhà trọ.
Lửa bập bùng trên đống củi, trong một cái nồi sắt đang sôi sùng sục món lòng lợn kho hành, một nhóm người ngồi xung quanh đống lửa, cùng nhau thưởng thức bữa tối hôm nay.
Do thời gian trôi qua ở Phúc Địa bất thường, mỗi ngày họ chỉ có một cơ hội ăn uống, nên tất cả mọi người đều cảm thấy rất đói.
Dù vậy, không ai vội vàng cầm đũa lên.
Ngày hôm qua, tất cả mười người cùng ăn cơm, nhưng tối nay chỉ còn sáu người, mọi người đều hiểu rõ, ngoài Phương Trực ra, hai người chưa quay lại chắc chắn đã gặp phải điều không hay.
Hai chị em họ Tô ôm nhau khóc nức nở, nước mắt và nước mũi chảy dài trên mặt.
“Là… là chúng tôi đã hại A Quỳnh.”
“Đều là lỗi của chúng tôi, chúng tôi đáng chết, không có A Quỳnh chúng tôi sẽ sống sao đây!”
Tâm trạng của Thích Chí Dũng chẳng tốt đẹp gì.
Ngoài hắn ta ra, người được đánh giá cao nhất và có vẻ đáng tin cậy nhất trong nhóm - Hạ Quỳnh, đã chết một cách mơ hồ trong tầng hầm đó.
Chỉ còn hai chị em gái với bộ dạng lấm lem bùn đất trở về nhà trọ.
Từ lúc về đến nơi, họ ôm nhau khóc không ngừng, khiến cho bầu không khí của bữa tiệc lửa trại thêm phần u ám và nặng nề.
Tiếng khóc nức nở khiến Thích Chí Dũng cảm thấy bực bội. Hắn ta gõ mạnh lên chiếc đĩa trên bàn ăn.
“Đủ rồi! Đừng lãng phí thời gian quý giá vào việc khóc lóc vô ích nữa!”
Hai cô gái cuối cùng cũng im lặng, lấy khăn giấy lau đôi mắt đỏ hoe và sưng mọng của mình.
“Nói xem, hôm nay mọi người phát hiện được gì? Người chết thì cũng đã chết, chúng ta cần phải nghĩ cách để sống sót.”
Văn Triều, người hôm qua còn tỏ ra điềm tĩnh, giờ đây trông như đã già thêm mười tuổi chỉ sau một đêm. Lúc này, ông không còn mang dáng vẻ của một giáo sư đại học, mà giống như một lão già thất hồn lạc phách.
“Lão già này chẳng tìm được gì ngoài một đống đồ lặt vặt.”
Nói xong, ông mở một chai rượu nhỏ, dốc mạnh một ngụm rượu nhị oa đầu, sau đó bị sặc rượu cay đến mức ho liên tục, khuôn mặt già nua đỏ ửng lên ngay tức thì.
“Thật đã đời!”
Vì lý tưởng và nghiên cứu, ông đã không uống rượu suốt ba, bốn chục năm. Nhưng hôm nay, mọi thứ dường như chẳng còn đáng bận tâm nữa.
Ngô Hiến nhìn chằm chằm vào túi đồ của Văn Triều với vẻ mặt đăm chiêu, trong đó là những vật dụng như băng keo, ván gỗ, pháo, ống thép, cùng vài chai lọ và linh kiện điện tử linh tinh.
Với tư cách là một thám tử, Ngô Hiến từng suy luận nên làm gì nếu không thể lấy được vũ khí từ các nguồn chính thống.
Kết luận cuối cùng của anh là: cướp bóc là cách nhanh nhất.
Thông qua kinh nghiệm từ những cuộc điều tra trước đó, anh liền hiểu được điều mà lão già này đang định làm.
“Ông già này, không đơn giản chút nào!”
Thích Chí Dũng cau mày, sau đó quay sang Sử Tích: “Còn cậu thì sao?”
Sử Tích kể lại những gì mình đã trải qua ở căng tin, nhưng cố tình lược bỏ chi tiết về bức tượng thần. Ngoài ra, hắn cũng bổ sung thêm vài thông tin.
Trong quầy căng tin, hắn tìm thấy một cuốn nhật ký cũ. Cuốn sổ ấy chứa đựng toàn bộ câu chuyện, ghi lại mọi sự kiện từ đầu đến cuối.
Ngạ quỷ trong căng tin có tên là Trần Ngạn, hắn ta đến thành phố Phúc Nguyên để nương tựa người thân là Vu Anh Hoa.
Trần Ngạn đến căng tin mà không ngờ rằng ông chủ nơi này chính là kẻ thù cũ của mình. Hắn bị bắt cóc ngay sau đó, nhốt dưới tầng hầm suốt ban ngày, không được ăn bất kỳ thứ gì, chỉ được cấp nước uống ít ỏi. Tới tối, ông chủ căng tin lại bày biện thức ăn khắp nơi, trói hắn vào cột nhà và bịt kín miệng, để hắn phải chịu đựng mùi đồ ăn lan tỏa.
Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba…
Cuối cùng, Trần Ngạn chết đói trong một căng tin đầy ắp thức ăn!
Chủ quán còn dự định bắt cóc Vu Anh Hoa, nhưng khi ấy Vu Anh Hoa đã mất tích, nên kế hoạch tiếp theo đành phải hủy bỏ.
Thích Chí Dũng chỉ quan tâm đến những thông tin có thể giúp hắn ta sống sót qua đêm nay. Trong khi đó, Văn Triều đã bắt đầu ngà ngà say, hai chị em nhà họ Tô vẫn khóc thút thít, chẳng ai để ý đến câu chuyện này.
Nhưng Ngô Hiến lại tò mò hỏi: “Bọn họ có mối thù gì vậy?”
“Con trai của chủ quán bị mất tích nhiều năm trước, khi được tìm thấy thì chỉ còn là một xác khô. Cảnh sát phỏng đoán cậu bé bị chết đói, và vụ việc đó có liên quan đến Trần Ngạn.”
“Thì ra là vậy...”
Ngô Hiến gật đầu, tiếp lời và bắt đầu chia sẻ những gì anh phát hiện được.
“Hôm nay, tôi đã đến căn phòng bí mật của nhà trọ và tìm được một số tài liệu. Chủ nhà trọ Bình An tên là Vương Chí Vũ, còn vợ ông ta tên là Vu Anh Hoa. Tôi nghĩ mọi người đều cảm thấy quen thuộc với hai cái tên này.”
“Hai người bọn họ mới tiếp quản nhà trọ Bình An cách đây hai năm. Trước đó, nhà trọ được điều hành bởi một cặp vợ chồng họ An.”
“Điều đặc biệt thú vị là, cặp vợ chồng họ An đã cố ý giữ lại một số hồ sơ khách thuê từ mười năm trước. Trong danh sách này, cái tên Vương Chí Vũ và Vu Anh Hoa cũng xuất hiện.”
Căn phòng bí mật ở nhà trọ chính là nơi cuối cùng mà Ngô Hiến ghé thăm trong ngày.
Bản năng mách bảo anh rằng, việc tìm hiểu những gì đã xảy ra ở đây có thể hữu ích cho việc sinh tồn hơn là chỉ mù quáng tìm cách tăng cường sức mạnh.
Đăng bởi | ChiêuLạcHi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 72 |