Kịch bản
Chiều tối ngày 20 tháng 4.
Hoàng hôn ráng chiều khuất sau dãy núi Tân Châu, khung cảnh yên bình, gió lay nhẹ nhàng trên những tán lá xào xạc, từng tiếng chim cu gáy gọi nhau về tổ sau ngày dài kiếm ăn.
Hạo Kiêm lười biếng nằm dài trên bãi cỏ dưới chân đồi, hai tay gối đầu, ánh mắt chăm chăm nhìn trời đầy suy tư. Du Nhiên ngồi kế bên hắn tận hưởng khung cảnh thiên nhiên yên bình chữa lành tâm hồn, không ai nói chuyện với ai, mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.
Hắn đã có cuộc nói chuyện riêng với cái tên Hiểu Phong kia gần 3 tiếng đồng hồ, tên đó đã mang đến quá nhiều thông tin về thế giới này, một thế giới hổn loạn trong yên bình.
Tưởng chừng như thế giới này có phần tương đồng với Trái Đất tiền kiếp, nhưng không hẳn vậy, chí ít thì qua lời của tên kia nhân loại và vô số chủng tộc đang sinh sống trên hành tinh này đang bị những thế lực thượng thiên trên kia quản lý nuôi nhốt và đợi thu hoạch.
Trong lịch sử hai mươi ngàn năm của nhân loại được ghi chép lại đã sảy ra tổng cộng 3 lần Thế Kỹ Trống, chỉ biết trước khi diễn Thế Kỹ Trống thì hành tinh tiến vào giai đoạn thức tĩnh đầy phồn thịnh, thiên tài địa bảo được khai sinh với đẵng cấp rất cao, chủng tộc phong phú đa dạng vô cùng, cường giả tầng tầng lớp lớp và chất lượng thời trước so với sau càng thêm mạnh mẽ.
Sau Thế Kỹ Trống hành tinh này chỉ còn lại đống hoang tàng đổ nát, những nền văn minh tu chân đã bị chôn vùi vào những lớp trầm tích hoặc biến mất không giấu vết, số lượng sinh mệnh chỉ còn lại một phần trăm so với ban đầu, và chu kỳ phát triển mới lại bắt đầu.
Nhưng có một điều lạ đã diễn ra, sau mỗi lần Thế Kỹ Trống thì nhân loại lại xuất hiện một nền văn hóa tín ngưỡng. Trùng hợp là thế giới hiện nay đang có 3 nền văn hóa tín ngưỡng lớn nhất, mỗi tín ngưỡng lại thờ phụng độc tôn một vị Thần cứu thế. Theo giáo lý của ba tôn giáo, Thượng Thần đến từ thế giới cao cấp hơn đã giang tay cứu rỗi thế giới đầy khổ đau và bất hạnh này khỏi sự diệt vong, các giáo đồ tin vào Thượng Thần, thờ phụng các ngài ấy sẽ được che chở bảo hộ và được đón đến những nơi tốt đẹp không còn khổ đau.
Thế Kỹ Trống lần trước cách hiện tại vừa đúng 5000 năm và hiện tại thế giới này cũng đang phát triễn với nền văn minh tiên tiến nhất, rực rỡ nhất so với các nền văn minh trong lịch sử, rất có thể sự kiện Thế Kỹ Trống đã bắt đầu manh nha.
“Sinh linh trên thế giới này có phản kháng không?” Hạo Kiêm sau khi nghe xong thì thắc mắc.
Lúc đó hắn cảm nhận được hận ý, sát khí và cả nổi buồn của tên đó, hắn chỉ thở dài một hơi rồi buông một chữ: “Có.”
5000 năm trước sinh linh trên hành tinh này đã tập hợp lại thành một đội quân kháng chiến trường kỳ được dẫn dắt bởi Nhân Hoàng Đại Đế chống lại Thượng Thần bên ngoài xâm lược, cuộc kháng chiến trong 9 năm thì bị đàn áp hoàn toàn. Nhân Hoàng Đại Đế tử trận trong trận chiến cuối cùng thủ lĩnh của Thượng Thần, sau đó huyết mạch hậu duệ của ngài bị thanh trừng triệt để và một tràn sinh linh đồ thán diễn ra thêm một lần nữa. Cũng từ thời điểm đó cũng xuất hiện một tôn giáo mới chính là Thiên Hoàng Giáo, kẻ đứng đầu với sức mạnh thông thiên vượt quá tầm hiểu biết của sinh linh thế giới này, ngoại hiệu của hắn là Thiên Đế. Cũng từ đó đến nay các vị vua chúa trên hành tinh này khi tiến lên Chí Tôn Vị đều phải tự xưng là Thiên Tử, là con dân của vị Thiên Đế kia.
Tất nhiên là Hạo Kiêm không hề tin tưởng hoàn toàn những gì tên kia nói rồi, hắn sẽ tự mình điều tra khám phá thế giới rộng lớn này, nếu đúng như những gì tên kia nói thì bằng vào Tích Huyết Trọng Sinh ông đây chấp chục cái Thế Kỹ Trống ấy chứ.
Nhưng mà, vũ trụ ngoài kia bao la rộng lớn, liệu có mấy ai dám tự tin khẳng định ta đã khám phá toàn bộ vũ trụ này? Nên chuyện gì cũng có thể sảy ra, chiến tranh liên hành tinh là chắc chắn có khi mà vì lợi ích tài nguyên và nhân công thì chẳng thằng nào bỏ qua đâu. Suy cho cùng thế giới này vẫn còn nhỏ bé lắm, giới hạn sức mạnh chỉ là cường giả Chí Tôn Vị, còn bản thân Hạo Kiêm trong vai Hắc Kỳ Lân đã là tồn tại sắp chứng đạo Thần Đế, đáng tiếc là bị sét đánh cho tang tành hoa lá.
Du Nhiên chợt giật mình quay đầu nhìn về nơi phương trời xa, bên đấy đang có một đoàn khoảng chục người ngự không phi hành vào thành.
Nàng vội báo với Hạo Kiêm “Thiếu Gia, thành chủ đã về rồi.”
“Ờ!” Hạo Kiêm lười biếng gật đầu, hắn đang mong lung trong vạn vạn câu hỏi, và chưa biết bản thân mình nên làm gì trong thời gian sắp tới.
“Hệ thống đã đưa mình đến đây để sống cuộc đời mới thì nhất định có lý do cả thôi, nhất định không phải ngẫu nhiên.” Hạo Kiêm ngẫm nghĩ, suy nghĩ kỹ thêm chút nữa thì dường như 9 kiếp trước chính là vòng khởi động và cũng là phần quà mà hệ thống trang bị cho hắn trước khi tiến vào thế giới này, hệ thống không để hắn không hề bắt đầu với hai bàn tay trắng.
Lại mở ra hệ thống xem lại thông tin bản thân, “Huyết mạch Nhân Hoàng, xem ra mình là dòng dõi của vị Nhân Hoàng Đại Đế 5000 năm trước.” lại nhớ đến cái tên kia lúc nhắc đến vị Đại Đế kia ánh mắt nhìn về hắn có phần vui mừng, bất giác Hạo Kiêm lại nghi hoặc tên này đã biết bản thân mình mang huyết mạch Nhân Hoàng.
Hạo Kiêm bật người ngồi dậy, nhìn sang Du Nhiên, ánh mắt nghiêm túc “Chị à, em nghĩ mình cần chuẩn bị hơi nhiều đồ dùng.”
“Thiếu gia, cậu?” Du Nhiên nhìn chằm chằm Hạo Kiêm, lời nói có chút nghẹn lại.
Hạo Kiêm gật đầu, ánh nhìn hướng về bầu trời xa xăm “Em quyết định rồi, kèo này em sẽ làm.”
“Nhưng mà.” Du Nhiên đang muốn nói thêm thì đã bị Hạo Kiêm đưa tay chặn lại.
“Thời gian không còn nhiều đâu, mình đi thôi.”
Du Nhiên nhìn hắn gật đầu: “Được! Thiếu gia trưỡng thành rồi.”
Cả hai nắm tay nhau cùng cất bước trở về thành phố sáng đèn.
Trên đỉnh núi Tân Châu, Trương Hiểu Phong luôn âm thầm quan sát động tĩnh hai người bọn họ khóe môi nhuếch lên nụ cười, từ trong giới chỉ hắn lấy ra một khối ngọc màu đen với những trận văn kỳ lạ.
Kích hoạt trận văn, rất nhanh bên trong truyền ra âm thanh có chút lười nhác.
“Gì đấy đại ca?”
“Ta có một kèo thơm cần kha khá anh em giúp đỡ.”
Giọng nói đầu dây bên kia có chút hứng thú: “Cho em xin địa chỉ?”
“Thành phố Thuận Hải.”
“Khi nào bắt đầu?”
“Có thể là ngày mai.”
“Được!” Âm thanh vừa dức, khối ngọc liền tan biến, hiển nhiên đây là đồ dùng một lần, dù với tu vi thông thiên hiếm có đối thủ nhưng Hiểu Phong vẫn giữ phong cách làm việc kín đáo, bởi rất có thể, hành động của hắn sẽ bị đám trên kia theo dõi.
“Tương lai hành tinh này phải đặt lên vai một thằng nhóc 11 tuổi đầu.” Hiểu Phong thở dài một hơi rồi chậm rãi tan biến.
Ngày 21 tháng 4, một giờ sáng.
Hạo Kiêm và Du Nhiên nắm tay vui vẻ cười cười nói nói trở về phủ thành chủ.
Hắn nhanh chóng về phòng ngâm mình sau ngày dài mệt nhọc, hôm nay là ngày đầu tiên đến thế giới này, sống với một cuộc đời mới tại thế giới xa lạ có vài thứ vẫn chưa thể thích nghi được hết.
Vừa thiền định xong, Hạo Kiêm bước đến cửa sổ nhìn ra thế giới rộng lớn, bất chợt hắn thấy bóng dáng vững trãi nhưng có phần cô độc của một vị nam tử ngồi hút thuốc dưới đình viện.
“Là cha sao?” Theo trí nhớ của thằng nhóc, hắn biết đây là Hạo Vân thành chủ, mà theo Du Nhiên nói ngài mới vừa mới đột phá Thần Thiên Vị hôm nay là cường giả mạnh nhất thành phố này.
“Ửm?” Hạo Vân đang ngồi thẫn thờ lập tức vức bỏ điếu thuốc đang hút dỡ “Tiểu bảo bối chưa chịu ngủ sao?”
“Chẳng phải cha cũng vậy sao?” Hạo Kiêm ngồi xuống bên cạnh cha, cánh tay vững chắc Hạo Vân ôm lấy kéo hắn xác lại.
“Ta khác con khác.” Hạo Vân cảm giác đứa con này có chút khác biệt. “Hôm nay đi chơi có vui không?”
“Cũng bình thường thôi.” Hạo Kiêm trả lời cho có. “Cha này, mẹ con là người như thế nào?”
Hạo Vân có chút bất ngờ về câu hỏi con trai, đã rất rất lâu rồi, nó không hề hỏi những câu liên quan đến mẹ nó, mà hắn cũng đắm chìm vào biết bao sự vụ để có cái cớ quên đi nàng.
“Mẹ con là một thiên thần, thiên thần thánh thiện cứu rồi thế giới của ta.” Hạo Vân âm thanh thều thào, ánh mắt hiện lên bóng dáng người thiếu nữ kinh tài tuyệt diễm.
“Con có thể gặp được mẹ không?” Hạo Kiêm bắt gặp tâm trạng của cha liền biết chuyện này có quá nhiều bí ẩn.
Hạo Vân vô thức gật đầu: “Có, nhất định mẹ con sẽ trở về gặp cha con mình.”
“Hôm nay con đi dạo với chị, rất nhiều đứa trẻ được cả cha và mẹ dắt đi mua sắm, nhìn họ cười rất vui.” Hạo Kiêm chém gió, hi vọng trong lúc cảm súc dâng trào hắn có thể khai thác thêm ít thông tin từ bố.
Hạo Vân ôm chặt con trai “Là cha đã sai, cha đã quá chú tâm vào công việc mà quên mất con trai cưng của cha.”
“Công việc của cha chính là bảo vệ thành phố này sao? Đó là mục tiêu để cha phấn đấu tu luyện thành cường giả sao?” Hạo Kiêm không nhanh không chậm hỏi.
“Phải, công việc của cha chính là bảo vệ nhân dân trong thành phố này, bảo vệ những đứa trẻ vui vẻ mà con gặp.” Rồi ông âm thầm bổ sung thêm một câu đầy chua xót “Nhưng lại không bảo vệ được mẹ của con.”
“Vậy cha của con là một đại anh hùng rồi.” Hạo Kiêm nhìn thẳng ánh mắt Hạo Vân, “Sau này con cũng muốn trở thành một anh hùng như cha.”
Hạo Vân xoa đầu con trai “Con trai của ta chỉ nên là tiểu bảo bối của cha thôi, tu luyện rất khổ cực, mọi khổ cực đã có cha rồi. Chỉ cần con luôn sống an yên vui vẻ là cha mẹ yên tâm rồi.”
“Vậy rất nhiều cường giả ngoài kia họ bất chấp cực khổ tu luyện vì mục đích gì? Cũng là bảo vệ mọi người à?” Hạo Kiêm hỏi lại.
“Mỗi người sẽ có mục đích của riêng họ, có đến cả vạn lý do để họ tìm đến con đường tu luyện thành cường giả. Sau này con sẽ hiểu, việc của con là ngủ thật sớm, ăn thật ngon và học thật giỏi, là đứa trẻ ngoan để ba mẹ tự hào.” Hạo Vân vỗ vỗ vai con trai.
Hạo Kiêm ngáp dài một tiếng, thằng nhóc đứng lên xoay người rời đi. “Con nhất định sẽ là niềm tự hào của cha mẹ.”
“Tiểu bảo bối, cái này cho con” Hạo Vân ném cho con trai một khối ngọc bội đỏ thẳm. “Tổ vật của Huỳnh Gia chúng ta, hàng tốt đó, giữ cho kỹ vào.”
Ting!
Phát hiện Long Tuyền Ngọc Giản trạng thái phong ấn.
Long Tuyền Ngọc Giản ẩn chứa sức mạnh không gian giúp chủ sở hữu tiếp nhận thần thông Hành Tẩu Biến Địa.
“Cám ơn ba!” Hạo Kiêm cất ngọc giản vào túi. “Ba giữ sức khỏe nha, con đi đây.”
Hạo Vân đứng hình, ánh mắt nhìn theo thằng con quý tử không chớp, hôm nay nó lạ thế quái nào ấy, “Không được! Sáng mai phải nói chuyện với Du Nhiên thôi.”
Vừa trở về phòng, Hạo Kiêm liền ném Long Tuyền Ngọc Giản vào Không Gian Tinh Thần, đồ ngon thì phải giấu cho kỹ, sau này tìm cách giải phong ấn nó là dùng được thôi. Lại lấy điện thoại từ không gian ra, hắn nhanh chóng nhấn một dãy số.
“Nhóc quyết định rồi sao?” Sau vài giây âm thanh của Hiểu Phong từ đầu dây bên kia vang lên.
“Ngày mai bắt đầu được chưa?” Hạo Nhiên hỏi lại.
“Ta đã sắp xếp xong, đêm mai sẽ hành động.” Hiểu Phong đáp lại liền ngắt kết nối.
9 giờ sáng, ngày 21 tháng 4.
Thông tin thành chủ Hạo Vân đột phá Thần Thiên Vị như một quả boom thông tin oanh tạc khắp hang cùng ngõ hẽm trong thành phố Thuận Hải. Người người nhà nhà nghị luận ầm ĩ, rằng thì mà là thành Thuận Hải sắp lên thành phố trung ương được chính phủ cung cấp thêm nhiều tài nguyên và phúc lợi hơn, rằng có cường giả Thần Thiên Vị trấn thủ thì họ được lên mặt hơn so với các thành thị lân cận, rằng người tài sẽ đổ về Thuận Hải nhiều hơn,...
Ngay khi mọi người còn đang chìm đắm trong vui mừng thì ngoài khơi thành phố Thuận Hải đột ngột sảy ra chấn động địa chất.
Rất nhanh đội trinh sát thành phố được cử đến địa điểm sảy ra chấn động, và thông tin mang về là bên dưới vùng biển chấn động có một thông đạo không gian vững chắc xuất hiện, dựa theo ba động năng lượng thu thập được thì đây là một bí cảnh cổ có giới hạn cấp độ Thiên Cương cấp 5.
Sau khi phân tích thông tin, Hạo Vân thành chủ dẫn đầu các vị lão đại của thành phố tiến đến vị trí bí cảnh mới mở. Một tổ đội với 21 thành viên Thiên Cương cấp 5 được trang bị pháp bảo, phù chú, đan dược,...,tận răng tiến hành do thám bước đầu bí cảnh.
Chỉ sau 2 giờ, đội thám hiểm đầu tiên đã trở ra.
“Tình hình bên trong thế nào?” Hạo Vân trầm giọng hỏi, ánh mắt sắc bén phong phạm của cường giả đỉnh thiên lập địa.
Đội trưởng liền tiến lên báo cáo: “Bẩm thành chủ, chúng tôi phát hiện bên trong một mảnh chiến trường cổ đại, có không ít xương yêu thú và cường giả nhân loại nằm rãi rác khắp nơi. Chúng tôi cũng đa thu thập được 250 hiện vật còn sót lại.”
“Có sinh vật sống không?” Phó thành chủ Tuấn Vũ hỏi.
“Bẩm phó thành chủ, không có.” Đội trưỡng khẳng định chắc nịch. “Chúng tôi chỉ mới khám phá vòng ngoài, khi đi sâu vào trong có một tầng kết giới vững chắc vẫn đang hoạt động, ước chừng sức mạnh kết giới là Thiên Cương cấp 7.”
“Kết giới còn hoạt động sao?” Tuấn Vũ cầm một hiện vật lên quan sát. “Lão đại, dựa theo hiện vật này thì ta ước chừng chiến trường kia tồn tại khoảng 3000 năm trở lại, nếu vẫn còn một tầng kết giới thì chứng tỏ bên trong đó có bảo vật cấp Tử Sắc cung cấp năng lượng để kết giới vận hành.”
“Lão Thất, lão Lục, lão Ngủ lãnh quân ở lại trấn thủ bên ngoài bí cảnh. Đội thám hiểm trở về theo dõi sức khỏe. Lão Tam phụ trách tuần tra bờ biển, Tứ muội lập tức phân tích những mẫu hiện vật này và đối chiếu với thời đại của nó. Lão Nhị chỉ huy hải quân tuần tra vùng biển xung quanh đây 10 hải lý. Còn lại theo ta về thành.” Hạo Vân xuất lệnh, bản thân ông lại cảm giác có gì đó bất ổn ở đây.
“Rõ!” Tất cả đồng thanh, rất nhanh ai vào việc nấy giữ vững đội hình.
Khi ánh nắng vừa chạy trốn khỏi mặt biển, màn đêm buông xuống.
Hạo Kiêm trong phòng ăn tĩnh chơi game, lâu lâu lại liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ là 8 giờ, sắp rồi!
Hạo Vân thành chủ đang ngồi xem tư liệu báo cáo chi tiết hiện vật từ bí cảnh mới khai thác được, đang định với tay cầm lấy ly nước thì chuông báo động vang lên inh ỏi.
“Kẻ địch tấn công bí cảnh.” Thư ký nhanh chân chạy vào báo cáo.
“Quả nhiên có chuyện mà.” Hạo Vân bình tĩnh, “Lập tức kết nối tình hình chiến trường.”
Rất nhanh các màn hình đã trình chiếu tình hình nơi chiến trường, là một trận hải chiến quy mô lớn, các vị lão tướng từ Thiên Cương cấp 7 đến 9 giao chiến kịch liệt với nhau.
“Đại ca, chúng ta bị tấn công trên quy mô lớn, đối tượng bọn chúng nhắm vào là Bí Cảnh.” Tuấn Vũ chạy vào phòng mồm quát tháo.
“Ta biết rồi không cần ngươi...” Đang tính nói chữi đột nhiên Hạo Vân cảm nhận được uy áp khủng kiếp ập đến. “Nhanh liên lạc quân ủy viện trợ, có Thần Thiên Vị tấn công.”
Hạ lệnh xong, Hạo Vân lập tức hóa thành tia sáng trực chỉ bí cảnh phương xa lao vọt đi.
Ngay khi vừa tiếp cận chiến trường, Hạo Vân chứng kiến tụi lão đệ ăn hành liền phách ra một chưởng kiến cho không gian gợn sóng, đáng tiếc chưởng lực vừa tung ra đã bị một kiếm khí sắc bén chém nát.
“Thần Thiên Vị cấp 1 nhưng chiến lực cũng không tệ, có thể vượt cấp chiến đấu với tụi cấp 3, không hổ danh mãnh tướng Huỳnh Gia.” Âm thanh vừa cất lên, bóng hình một nam tử khóc trường bào tím che phủ cả thân thể hắn chỉ để lộ ra cái miệng với nụ cười trắng sáng đầy tự tin, bên trên trường thêu lấy hoa văn vuốt rồng hoàng kim, trên tay mang theo một thanh cự kiếm chớp chớp hồng sắc.
“Hộ giáo pháp vương Thần Long Giáo?” Hạo Vân trầm giọng, cùng lúc thanh trường thương Tử Sắc đã xuất hiện trên tay, “Tử Sa Chiến Giáp.” Theo tiến quát của Hạo Vân một con cá mập tím lao vút từ phủ thành chủ phóng tới, nó nhanh chóng phân tách các bộ phận trở thành chiến giáp khoác lên thành chủ.
Thủy nguyên lực cuồn cuộn được điều động, tiến vào cơ thể Hạo Vân, trường thương vũ động, tiếng gầm từ thể nội bùng nổ. “Chiến!” Hạo Vân quát lên một tiếng kinh thiên làm đẩy lùi hàng chục tên Thiên Cương.
“Mạnh đấy!” Hộ giáo pháp vương nở nụ cười, lực lượng bùng nổ là Thần Thiên Vị cấp 3.
Sau vài lượt giao chiến, cả hai bất phân thắng bại chợt Hạo Vân nghe âm thanh như sét đánh.
Phủ thành chủ bị tấn công.
Keng.
Hạo Vân trúng phải một chém thân thể lùi lại phía sau trăm bước, hơi thở đầy nặng nề. Tu vi vừa đạt Thần Thiên Vị cấp 1 dù đã tích xúc cực hạn tại Thiên Cương cấp 9 trong 5 năm, chiến lực của ông vượt 2 cấp chiến đấu cũng có thể liều mạng đổi mạng, tuy nhiên đối thủ lần này ở cũng là một tên có chiến lực vượt cấp độ tu vi, hắn nhẹ nhàng ra đòn hóa giải công kích và vẫn luôn giữ trạng thái mèo vờn chuột với ông.
“Thần Thiên Vị?” Hạo Vân khó tin thốt ra những lời nặng nề, khí huyết bắt đầu cuồng loạn. “Thần Long Giáo các ngươi huy động 2 Thần Thiên Vị?”
“À! Ta quên nói, ta là phó hộ giáo pháp vương khu thứ 4 Thần Long Giáo, thằng kia cũng thế.” Tên hộ pháp nở nụ cười trắng sáng chỉ tay về phía đất liền.
“Hỏng rồi!” Dự cảm bất an dâng lên, “Tất cả đào tẩu về thành.” Gầm lên một tiếng trường thương quét ngang đánh ra một chiêu Thủy Diệt Sơn Hà đẩy lùi toàn bộ đám loi nhoi, giải vây cho đám thuộc hạ.
Như chỉ chờ có thế, tất cả chiến sĩ đang ăn hành đồng loạt bật tốc độ tối đa chạy về đất liền.
Bên trong thành phố lúc này cũng là một đống hổn loạn, Tuấn Vũ dẫn đầu thủ vệ thành và giáo đồ Thần Long Giáo kịch liệt giao chiến với nhau. Trương Hiểu Phong dẫn dắt dàn giáo viên học viện cứu trợ người dân đến nơi an toàn, bản thân hắn cũng bộ lộ chiến lực Thiên Cương cấp 8 đánh giặc đầy uy mãnh, mà cũng có nhiều thanh niên can đảm mang theo điện thoại đi live stream khều donate.
Hạo Vân nhìn thấy trận pháp bảo hộ phủ thành chủ đả bị đánh nát, bên trong đang có chiến sự càng ác liệt hơn thành phố.
Đang muốn tiến vào thì trước mặt lại xuất hiện tên phó hộ giáo pháp vương tay cầm song tiên rực lửa.
“Về rồi à?” Hắn nở nụ cười như ác ma, sau đó lao lên cuốn lấy Hạo Vân.
Chỉ sau vài lượt giao thủ, Hạo Vân đã bị đánh trọng thương hộc máu nằm la liệt trên mặt đất.
“Đại ca em lấy đủ rồi.” Tiếng hô vang lên, chỉ thấy một tên Thiên Cương cấp 5 từ bảo khố chạy ra.
Cùng lúc này chấn động kịch liệt nơi bí cảnh nổ tung, một cột sóng thần cao phải chục mét dâng lên tiến về phía thành phố.
“Ha ha ha, đã lấy được nó, về thôi.” Âm thanh cuồng tiếu của tên phó hộ giáo pháp vương vừa nãy ở bí cảnh vang vọng.
“Ta có quà khuyến mãi cho ngươi đây.” Phó hộ giáo pháp vương cười khuẩy, hai tay nang lên một quả hỏa cầu được hình thành trong lòng bàn tay của hắn.
“Không!” Hạo Vân nuốt xuống một viên đan dược, sức mạnh bộc phát vượt qua giới hạn, ông thiêu đốt luôn cả tinh huyết để đổi lấy sức mạnh.
Hỏa cầu được ném xuống phủ thành chủ, tên đó cũng biến mất tiêu.
“Hóa Thân Pháp Tướng.” Hạo Vân hóa thành một tôn cự nhân bằng nước bằng vào tốc độ nhanh nhất ôm lấy hỏa cầu kia, sau lưng ông chính là phòng của con trai, bằng mọi giá ông cũng phải hủy đi quả hỏa cầu chết chóc này.
Hạo Kiêm đứng trên một tòa nhà gần đó quan sát đầy đủ tình hình chiến trận phía dưới, gương mặt bình tĩnh, ánh mắt sắc sảo quan sát cuộc chiến của các cường giả hàng đầu. Kế bên hắn là Trương Hiểu Phong điềm nhiên ăn bánh uống trà, khác xa hoàn toàn với dáng vẻ bận rộn đấm nhau dưới kia.
Hai vệt sáng lao đến tòa nhà thì dừng lại, bọn hắn chính là 2 phó hộ giáo pháp vương vừa hành thành chủ Hạo Vân ra bã.
“Lão đại!” hai tên kính cẩn nghiên mình hành lễ với Hiểu Phong.
“Không tệ, kịch bản trốn nhà ra đi này hay lắm nhóc.” Hiểu Phong gật gù đánh giá tình hình, giơ ngón trỏ về phía Hạo Kiêm, toàn bộ chiến cuộc này lại do thằng nhóc ranh 11 tuổi bày ra, nói ra thì bố ai tin nổi.
“Hình như cái đó không có trong kịch bản thì phải?” Hạo Kiêm chỉ về hỏa cầu vẫn đang bị Hạo Vân ôm chặt.
“Hề hề tiện tay thử chiêu chút thôi mà.” Tên vừa phóng hỏa cười hề hề làm thân. “Có lão đại ở đây thì Hạo Vân thành chủ làm sao chết được.”
“Hừ.” Hiểu Phong điểm nhẹ đầu ngón tay, hỏa cầu phía xa lập tức tiêu hao hết lực lượng, Hạo Vân trở lại hình dáng nhân loại, chiến giáp vỡ tung cơ thể trọng thương đã bất tĩnh.
“Chúng ta đi thôi!” Hiểu Phong chém ra một thông đạo không gian, hắn cảm nhận được vài luồng khí tức Thần Thiên Vị kéo đến, hiển nhiên là quân đội đã nhận được lời cầu cứu và cử nhân thủ đến cứu viện.
“Ba, chị Du Nhiên và cả chị hai nữa, em nhất định sẽ trở về. Bảo trọng!” Nói rồi Hạo Kiêm bước vào thông đạo không gian.
Thông đạo không gian đóng lại, cùng lúc đó một ngọn lửa từ phủ thành chủ bốc lên, ngọn lửa xóa đi một vài giấu vết dư thừa.
Đăng bởi | AriesBlack206 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |