Chiến dịch của mẹ
Sau một bữa cơm gia đình thật ấm cúng, giờ thì đã đến lúc cả nhà bắt tay vào dọn dẹp mọi thứ trên bàn. Vì Trần Hoài Nam mới từ xa trở về nên đã được bà Hằng cho miễn cho việc rửa chén, từ đó cậu ta chỉ có thể nhàm chán ngồi bên cửa sổ ngắm mưa rơi.
Thấy con trai ngồi một mình trầm tư, ông bố chỉ khẽ nhếch miệng cười rồi bắt đầu tiến lại gần, mặt đối mặt mà nói chuyện như hai người đàn ông: "Mày lại đang buồn phiền chuyện gì đấy con trai?"
"À... Cũng không có gì. Con chỉ vừa nhận ra sự nguy hiểm của việc dẫn gái về nhà thôi"
"Mẹ mày hơi vội vàng đấy nhỉ? Nhưng cũng phải thôi, ngay từ khi còn nhỏ mày đã là một đứa lầm lì ít nói rồi, bà ấy lo cho tương lai của mày cũng là chuyện bình thường thôi" Ông Lâm cười khẩy chọc ghẹo.
"Thôi nào, hướng nội đâu có nghĩa là ế vợ cả đời đâu ông già? Hai người đào đâu ra cái định kiến dở hơi đó thế?" Trần Hoài Nam dở khóc dở cười: "Mà... Sự thật là con hơi sợ mẹ con... Con sợ bà ấy sẽ đi quá xa"
Lúc này, ông Lâm mới mở miệng hỏi: "Mày thật sự không có cảm giác gì với hai cô gái đó hả? Kể cả khi bọn mày đã sống chung với nhau tận mấy tháng trời?"
"... Chậc, đến cả bản thân con còn chẳng hiểu nổi mình nữa... Như thế thì làm sao con có thể trả lời cha được đây?"
Trần Hoài Nam thở dài thừa nhận: "Con biết rõ Himiko rất quyến rũ, con cũng biết Lily rất đáng yêu... Nhưng mà chẳng hiểu tại sao cảm xúc của con đối với họ vẫn chỉ mãi dừng lại ở mức đó thôi! Bất quá, như thế ngược lại là an toàn hơn cho con"
"Tại sao chứ? Cá nhân cha cảm thấy hai đứa đó đều rất tốt mà?"
"Thì cũng bởi vì họ quá tốt đó" Trần Hoài Nam lại khẽ thở dài: "Nhưng mà như thế cũng không có nghĩa là hai cô ấy đều toàn trí toàn năng. Trông vậy thôi chứ bọn họ gần như không có khả năng tự chăm sóc bản thân luôn đó ông già ạ"
"À... Bảo sao mày cứ ngăn con bé ấy vào bếp nhỉ? Coi bộ là mày đã có một khoảng thời gian rất vất vả rồi ha?" Ông Lâm cười ha ha: "Kể cả thế đi chăng nữa, con không cảm thấy việc con bé ấy vào bếp là biểu hiện cho việc nó đang cố gắng khắc phục khuyết điểm hay sao?"
"Nếu là người khác thì con còn tin... Nhưng chỉ riêng cô ấy thì không. Cha chưa nhìn thấy chuyện đó nên cha không hiểu được đâu"
Thấy con trai trưng ra bộ mặt u ám của một "người từng trải" ông Lâm liền thôi không đề cập đến vấn đề này nữa.
"Cho nên, mày không tính đến chuyện lấy vợ thật luôn hả? Hơn mười tám tuổi đầu rồi chứ đâu còn nhỏ nữa, mà tao với mẹ mày cũng chẳng còn trẻ trung là bao... Nói thật, bản thân tao đây cũng đang muốn có cháu bồng lắm rồi đó con giời ạ"
Trần Hoài Nam trầm mặc.
"Con sẽ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này"
Mất một lúc lâu, cậu ta mới mở miệng nói một câu như vậy... Và câu nói đó vẫn cứ mang tính trì hoãn, hoàn toàn không chắc chắn rằng cậu ta sẽ thật sự đi tìm một cô bạn gái hay không.
"Điều gì đã làm mày trở thành như thế này hả Nam? Dường như là mày đang trốn tránh việc tìm kiếm bạn gái trong vô thức. Rốt cục là chỉ trong hai ba năm ngắn ngủi đơn độc ở trên thành phố, mày đã gặp phải chuyện gì rồi?"
Ông Lâm biết rõ biểu hiện của con trai có chút vấn đề... Nhưng Trần Hoài Nam của ông đã không còn nhỏ nữa, nó ắt phải tự biết cách giải quyết những vấn đề của riêng mình.
Chỉ là với cương vị là một người cha... Ông vẫn cảm thấy tò mò về những gì con trai mình đã đối mặt trong khoảng thời gian đó.
Ông Lâm không dám hỏi thẳng, một phần là vì ông không muốn khơi dậy những kí ức có thể là không mấy tốt đẹp nằm sâu trong thâm tâm con trai. Trái lại, ông tin tưởng rằng vào một ngày nào đó không xa... Nó sẽ tự mình nói ra tất cả mà thôi.
Nghĩ vậy, ông Lâm lại châm một điếu thuốc rít phà phà.
Trần Hoài Nam: "..."
Hai người đàn ông đó đâu có biết đoạn hội thoại của họ đã được "ai đó" lén lút nấp trong bóng tối lưu lại toàn bộ.
...
...
Trong nhà bếp, lúc này nhóm Himiko cùng Lily đang bận bịu phụ bà Hằng rửa chén. Chẳng mấy khi có dịp được ở riêng, bà Hằng lại bắt đầu dở chứng muốn tìm kiếm con dâu: "Hai đứa đã sống cùng thằng nhóc nhà dì được một thời gian rồi nhỉ? Như vậy thì... Hai đứa cảm thấy con trai dì như thế nào?"
Himiko nhạy cảm nhận ra bà Hằng đang ngầm thăm dò cả hai... Bất quá, bản thân cô ấy cũng không có ý định che giấu làm gì. Phần lớn nguyên nhân khiến cô ấy theo chân Trần Hoài Nam trở về tận đây chính là vì cô ấy muốn lấy điểm nhà trai mà!
"Con nghĩ cậu ấy nhất định sẽ trở thành một người chồng tốt... Dạng vậy"
Sau rất nhiều chuyện đã xảy ra, Himiko dường như đã không còn quá nhút nhát nữa. Cô ấy rất chủ động thể hiện tình cảm mà mình dành cho Trần Hoài Nam cho những người khác biết... Tuy nhiên, khi đứng trước mặt chính cậu ta, cô ấy lại chẳng đủ dũng khí để làm vậy.
Mà cho dù có đủ đi chăng nữa... Cô ấy vẫn sẽ không làm, đơn giản là vì thời cơ vẫn chưa chín muồi.
Bà Hằng nhãn thần sáng lên, gần như ngay lập tức hiểu được ẩn ý chứa trong câu trả lời của Himiko. Cơ mà cũng ngay sau đó, bà ấy lại bắt đầu cảm thấy bất lực: "Vậy thì quá vất vả cho con rồi ha?"
"Con sẽ cố gắng"
Himiko khẽ cười. Và đó vẫn là một nụ cười tự tin thể hiện sự quật cường không chịu khuất phục của cô ấy.
Nhưng bên cạnh đó, cô ấy cũng không ngại tiết lộ thêm một sự thật: "Mà thật ra thì không chỉ riêng con... Lily, hình như em ấy cũng nghĩ như vậy luôn ạ"
"Hả?"
Bà Hằng nghe xong, xém nút nữa đã làm rơi cái bát xuống đất: "Cả hai đứa? Đều nghĩ như vậy luôn á? Từ từ đã, điều này thật sự ổn chứ? Mối quan hệ giữa hai đứa sẽ không có... Vấn đề gì chứ?"
"Con với chị Himiko rất thân thiết nên chuyện đó sẽ không xảy ra đâu ạ" Lily thuần khiết cười một tiếng: "Từ quan điểm của cá nhân con ấy nhé, anh ấy muốn lấy ai trong hai người bọn con đều được cả, thậm chí là lấy cả hai cùng lúc cũng được luôn, chẳng là... Chị Himiko thì không bao dung được như con, hì hì"
"Tất nhiên rồi! Đây đang là thời đại hôn nhân một vợ một chồng trở thành chuẩn mực của xã hội mà! Bộ ở thế giới của con có tồn tại mấy tên quý tộc sở hữu hậu cung hay sao?" Bà Hằng kinh hãi.
"Ồ... Con nhớ là có ạ. Cả nam lẫn nữ đều có thể sở hữu hậu cung miễn là người đó có địa vị đủ cao trong xã hội. Cũng là do rất nhiều vấn đề nên giai cấp thống trị rất khuyến khích việc sinh sản... A"
Nói đến đây, Lily tự nhiên đâm ra ngại ngùng: "Hình như... Con bắt đầu hiểu được một chút cảm giác đó rồi... Ai lại cam tâm để người mình yêu đi sinh em bé với người con gái khác chứ... Nhỉ?"
"Lily, em đang dùng quá nhiều từ nhạy cảm đó, kiềm chế lại đi" Himiko nhéo lỗ tai Lily một cái với giọng điệu cảnh cáo: "Và em cũng đừng nói huỵch toẹt ra như thế, cậu ta mà nghe được thì chúng ta lại phải tốn một phen công sức đó"
"Hì, xin lỗi. Dạo này em học hư nhanh quá" Lily tinh nghịch thè lưỡi một cái: "Nhưng mà em vẫn nghĩ là những kiến thức không được "sạch sẽ" này sẽ giúp đỡ em rất nhiều trong tương lai"
"... Chịu thua em rồi"
Thấy cả Himiko lẫn Lily vẫn có thể cười nói vui vẻ kể cả khi hai bên đều đã biết rằng mình chính là đối thủ của nhau, bà Hằng nhất thời thật không khỏi cảm thấy quái lạ lẫn bất an trong lòng.
Hi vọng là bọn nó sẽ không quay xe... Theo nhiều nghĩa.
Hi vọng là vậy!
"Dì... Ngoài cái đó ra thì con vẫn còn một chuyện muốn nói với dì" Himiko hít sâu một hơi để lấy dũng khí rồi tiếp tục nói: "Dì có thể cho con biết về quá khứ của cậu ấy hay không? Con muốn xem thử những suy luận mà mình vạch ra đúng được bao nhiêu phần... Điều đó sẽ giúp ích cho con rất rất nhiều ạ"
Bà Hằng trầm mặc, tựa như đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.
"Thằng bé lúc nhỏ... Nói sao nhỉ? Nó vừa là một đứa trẻ ngoan, cũng vừa là một đứa trẻ nổi tiếng ngổ ngáo trong vùng này" Bà Hằng vừa nói chuyện vừa nhìn ra bên ngoài nhà bếp với ánh mắt đượm buồn: "Ở đây nói chuyện thì không tiện lắm, hay là đợi khi nào có cơ hội dì sẽ kể lại tường tận cho mấy con nghe"
"Cậu ấy bị bắt nạt sao dì?"
"Đó là suy đoán của con sao? Mặc dù không biết con đã căn cứ vào cái gì nhưng cũng gần đúng rồi. Giỏi đấy con gái"
Gần đúng?
Himiko bắt đầu cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
"Như vậy được rồi, hai đứa mau ra ngoài chuẩn bị dọn đồ ngủ đi. Tối nay thằng Nam sẽ ngủ cùng em gái nó, còn các con sẽ phải ngủ chung một phòng. Nhà không có điều kiện thành ra hơi chật chội, mong hai con thông cảm"
"À... Bình thường vẫn luôn là vậy mà" Lily cười hì hì.
...
...
Sau khi rửa chén xong xuôi, đừng nói là Trần Hoài Nam mà ngay cả Himiko cùng Lily đều đã thấy thấm mệt. Suốt một đoạn đường dài chen chúc rồi lại bất ngờ đụng phải một cô gái bí ẩn vô cùng nguy hiểm... Tất cả những chuyện đó đã đẩy cả nhóm dần đi đến giới hạn về mặt thể lực.
Kết quả là vừa mới chuẩn bị chỗ ngủ xong, cả bọn đã ngay lập tức ngã xuống ngủ ngon ngọt và bỏ mặc lại mọi thứ phía sau. Bé Hoa nhìn thấy anh trai mình mệt mỏi như vậy cũng cảm thấy đau lòng, không muốn tranh giường ngủ với anh mình.
Thấy con gái có ý định ngủ ngoài phòng khách, bà Hằng cười nói: "Mau vào ngủ với anh trai mày đi. Đã lâu lắm rồi hai đứa mày không gần gũi với nhau, tao tin là thằng Nam sẽ không ghét bỏ gì mày đâu"
Bé Hoa trầm mặc.
Thật ra cũng không hẳn là thế đâu mẹ ạ... Con vừa mới gặp lại anh ấy không lâu trước thôi đó...
E hèm, là bí mật thì phải giữ kín!
"Hai người họ đều đã ngủ rồi sao?"
"Ừ, ngủ nhanh lắm. Hình như bọn nó đều mệt lắm rồi" Bà Hằng cười cười: "Cũng phải thôi con ạ, từ đây lên đến đó có khi đến vài ba trăm cây số cơ mà. Chỉ mỗi việc ngồi xe thôi đã mệt lắm rồi, đằng này..."
"Hình như hồi nãy chị Himiko đã thừa nhận với mẹ rồi hả?"
"Mày biết luôn?"
"Biết chứ, con là người đầu tiên biết chuyện này luôn mà" Bé Hoa nói: "Trông vậy thôi chứ con là cố vấn đắc lực của chị ấy luôn đó nha!"
"Ờ... Nhưng mày có vẻ hơi phế thì phải? Lâu như vậy rồi mà mày vẫn chưa giúp con bé ấy làm nên trò trống gì cả, chắc mày cũng chỉ được mỗi cái miệng ba hoa bốc phét thôi"
Đâm con gái xong, bà Hằng lại nói: "Lần này cứ để tao làm cho. Khó khăn lắm mới kiếm được một đứa con gái nào đó thực sự thích nó... Là một người mẹ, tao không thể bỏ qua cơ hội này được!"
"Ồ! Thế thì con cũng sẽ phụ một tay!"
Ông Lâm ngồi trong góc tối, nhìn thấy aura bừng cháy nhiệt huyết của hai mẹ con nọ liền không khỏi thở dài.
Từ tận sâu trong đáy lòng, ông ấy chỉ có thể thầm hi vọng rằng hai người bọn họ sẽ không vì quá hấp tấp mà làm hỏng chuyện...
Mà nói gì thì nói...
Nếu có cơ hội, ông ấy cũng sẽ chủ động giúp một tay.
Đăng bởi | SonOfGaia |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |