31 : Sơ Lập Thánh Điện
Ba ngày sau Huyền Tôn mở mắt ra tinh quang lóe lên rồi nội liễm thu vào trong, ba ngày này Huyền Tôn ngồi xuống vận công trị liệu thương thế rốt cục khỏi hẳn, xương cốt, huyết nhục khôi phục như xưa, vì do có Đoàn Bách Hùng ở kế bên hộ pháp cho hắn nên hắn cũng không cần tìm một nơi an toàn yên tĩnh để trị thương, hắn cũng không lo lắng Đoàn Bách Hùng sẽ hại hắn bởi vì Đoàn Bách Hùng không dám, nếu hắn chết thì Đoàn Bách Hùng cũng không sống được.
Theo đó, mỗi khi có người muốn làm hại đến Huyền Tôn thì Đoàn Bách Hùng cũng không thể không dốc toàn lực mà bảo vệ hắn, vậy là từ đây về sau con đường của Huyền Tôn đã trở nên bằng phẳng, có thể một đường hát vang, ít nhất là ở dưới Khai Thiên cảnh, trong khoảng thời gian đó đủ để Huyền Tôn đột phá đến Khai Thiên cảnh hoặc còn cao hơn thế nữa.
Điều trị thương thế xong Huyền Tôn không vội vàng rời khỏi mà leo lên đỉnh của một ngọn đại sơn, hai tay chắp sau lưng khuôn mặt lạnh nhạt, thần thái trấn định mà thong dong không nói lời nào chỉ nhìn lên bầu trời xanh cao vời vợi.
Đoàn Bách Hùng đi theo sau lưng của Huyền Tôn cũng trầm mặc không nói lời nào, hắn nhìn theo bóng lưng của Huyền Tôn thì có một loại tâm tình không nói rõ, hắn vốn là Phách Địa cảnh tu sĩ, tu vi thông thiên tuy ở đế đô không thể so sánh với chư vị Vương Hầu nhưng cũng là ở dưới Vương Hầu đệ nhất nhân một trong, có tiềm năng trong vòng vài năm đột phá đến Khai Thiên cảnh đến lúc đó là có thể trở thành nhân vật hoành hành một phương.
Hắn vốn dĩ là Kim Viễn Hầu phủ khách khanh trưởng lão, khi hắn đang chuẩn bị bế sinh tử quan không đột phá Khai Thiên cảnh tuyệt đối không xuất quan thì nhận được Kim Viễn Hầu mời đi tham gia đấu giá hội nhầm để bảo vệ cho Phương Minh, hắn nghĩ ra ngoài một chút để giải sầu trước khi bế tử quan cũng tốt dù sao cũng không biết phải bế quan bao lâu mới có thể đi ra nên đồng ý, không ngờ lần ra ngoài này lại có sự việc ngoài ý muốn làm thay đổi cuộc đời hắn.
Thật là như vậy, nhiều năm sau khi hắn đã là một phương bá chủ nhớ lại ngày này sẽ thổn thức không thôi, ngày mà xảy ra một bước ngoặc lớn làm thay đổi cuộc đời hắn rất nhiều, nếu hôm nay hắn không gặp và thần phục Huyền Tôn thì có lẽ hắn sau này cũng chỉ có thể làm một tên Khai Thiên cảnh cường giả, cao lắm cũng chỉ là Sơn Hà cảnh tu sĩ, không thể nào đặt chân đến đỉnh cao của thiên hạ, không thể cùng các đấng cự đầu của thiên hạ xưng huynh gọi đệ, bễ nghễ thiên hạ, xưng hùng một phương.
]
"Ngươi từ nay đã đi theo ta dù muốn dù không ngươi cũng đã không thể làm khác rồi, ngươi cứ yên tâm, người đi theo ta nhất định ta sẽ không bạc đãi hắn, một ngày nào đó ngươi sẽ cảm thấy may mắn về quyết định của mình ngày hôm nay." Huyền Tôn nhìn lên bầu trời mở miệng nói ra, âm thanh phát ra mang theo bình thản cùng tự tại mà lại khiến cho người ta như muốn râm rấp nghe theo.
Đoàn Bách Hùng lẳng lặng cuối đầu trầm mặt không nói gì, một lúc lâu sau hắn hít sâu vào một hơi trầm giọng, nói :"dạ, chủ nhân."
"Tốt lắm, ngươi như vậy cũng đã xem như bước đầu chấp nhận ta, nếu như ngươi đã đi theo ta thì ta cũng sẽ có một số việc giảng giải cho ngươi biết." Huyền Tôn gật đầu nói.
Ngắt nhịp khoảng vài giây Huyền Tôn, nói tiếp :"chúng ta cũng không phải là tán tu mà là có môn hộ đàng hoàng, môn phái của chúng ta gọi là Thánh Điện, ta là người khai sáng cũng là vị Thánh Chủ đầu tiên của Thánh Điện, ngươi là người đầu tiên gia nhập Thánh Điện ta tạm thời cho ngươi giữ chức Hộ Giáo Tả Sứ là một trong Hộ Giáo Tả Hữu Sứ, đợi sau này xem biểu hiện của ngươi mà tùy thời thăng hoặc giáng chức!"
"Ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì, ngươi đang nghĩ ta chỉ là một mao đầu tiểu tử lại muốn khai tông lập phái mà còn dám ngông cuồng tự đại đặt tên cho môn phái của mình là Thánh Điện tự xưng Thánh Chủ, mà lại còn bày đặt phong cho ngươi làm Hộ Giáo Tả Sứ gì đó!"
"Thuộc hạ không dám!"
"Ngươi tin hay không thì tùy, tuy bây giờ Thánh Điện chẳng có tiếng tăm gì cả nhưng không lâu sau nó chắc chắn sẽ danh chấn thiên hạ, uy danh cái thế, người người nghe đến hai chữ Thánh Điện đều khiếp sợ, quần hùng lui tránh, khi đó ngươi sẽ ngẳng cao đầu hãnh diện vì là người của Thánh Điện, còn nữa sau này ở trước mặt người ngoài không được gọi ta là Thánh Chủ mà phải xung hô là thiếu chủ." Huyền Tôn không bận tâm Đoàn Bách Hùng nghĩ gì tiếp tục nói.
"Dạ, thuộc hạ thiểu rồi Thánh Chủ." Đoàn Bách Hùng lập tức nghe theo.
"Được rồi, ngươi đi theo ta, ta có cảm ngộ chắc có lẽ sắp đột phá cần tìm một nơi thanh tĩnh bế quan để đột phá." nói rồi Huyền Tôn hướng Xích Cương sơn mạch hóa thành một tia sáng màu trắng chạy đi.
Đăng bởi | TiểuBạchLong |
Phiên bản | Convert |
Thời gian |