Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1023 chữ

Cặp phu thê trẻ này dường như có mâu thuẫn! Có điều chuyện phu thê cãi nhau cũng rất bình thường, đúng như câu nói “cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường” mà.

Trần Huyền Mặc quyết định lát nữa sẽ đi xem một bộ phim hài của gia đình này, xem Cảnh Vận bị đánh như thế nào.

Bây giờ có việc quan trọng hơn.

Trần Huyền Mặc tập trung sự chú ý vào cặp đôi đó, tên là gì nhỉ... đúng rồi, Trần Ân Bình, Trần Vượng Tổ.

Mặc dù bọn hắn cũng là hậu duệ của Trần Huyền Mặc, nhưng thành thật mà nói, Trần Huyền Mặc thực sự không gặp bọn hắn nhiều nên tình cảm với bọn hắn rất nhạt nhòa.

Hoàn toàn khác với tình cảm dành cho Cảnh Vận, Thiên Thiên, Đoàn Đoàn, Cảnh Hoan, Tín Nguyên,...

Mặc dù cặp phu thê bọn hắn rất thành tâm cúng bái nhưng trên người bọn hắn không có một chút tử khí nào bay ra.

Cái này cũng chứng minh cho suy đoán của Trần Huyền Mặc.

Số lượng tử khí sinh ra nhiều hay ít dường như không liên quan đến lòng thành kính của họ, mà khả năng lớn hơn là phụ thuộc vào việc bọn hắn có tu vi hay không.

Nhìn từ đường đầy tử tôn và nàng dâu này, độ dày mỏng của tử khí trên người bọn hắn gần như có thể phản ánh tình trạng tu vi của họ.

Trần Ninh Thái đứng đầu, Trần Ninh Trác đứng thứ hai, thứ ba là trưởng tôn Trần Đạo Linh.

Còn Thiên Thiên tuy là tam linh căn, nhưng tử khí nàng đóng góp không nhiều hơn Cảnh Vận là bao.

Nghĩ đến Trần Ninh Thái, Trần Huyền Mặc lại nhớ đến một thử nghiệm thú vị đã giao cho hắn.

Ánh mắt hắn xuyên qua bức tường, nhanh chóng bắt được mục tiêu.

Chỉ thấy một người thân mặc áo bào trắng, râu tóc bạc phơ, đang cúi đầu quỳ phía sau cách Trần Ninh Thái không xa, môi mấp máy như đang lẩm bẩm điều gì đó.

Trần Huyền Mặc không cần đoán cũng biết tên nhóc Tô Nguyên Bạch này chắc chắn đang chửi mắng mình.

Đúng lúc tử khí đã được hấp thụ và chuyển hóa xong.

Trần Huyền Mặc dùng một chút tử khí để thoát khỏi Chuyển Vận Châu, chính thức bắt đầu cuộc sống ngày đầu tiên của Huyền Mặc lịch năm 203.

Hắn bay đến bên cạnh Tô Nguyên Bạch, thích thú lắng nghe tiếng chửi mắng yếu ớt của hắn.

“Trần Huyền Mặc, lão già chết tiệt nhà ngươi, chết rồi cũng không yên, lại còn dám báo mộng cho Trần Ninh Thái, nói gì mà nhớ lão tử, muốn lão tử đến cúng bái ngươi!”

“Ta khinh lão già vô liêm sỉ nhà ngươi, Tô Nguyên Bạch ta đâu phải tử tôn hiếu thảo của ngươi, tại sao phải cúng bái?”

“Thôi thôi, dù sao một trăm linh thạch cũng không phải số ít, vì tiền, lão tử nhịn ngươi, nhịn nhịn rồi sẽ qua!”

Tô Nguyên Bạch vừa cúng bái vừa lặp đi lặp lại lời chửi rủa bằng giọng nhỏ như muỗi, thái độ không thành khẩn tí nào.

Còn về việc lão quỷ Trần báo mộng nhớ nhung hắn, hắn càng nghi ngờ, dù sao một trăm linh thạch cũng không ít, hơn nữa trên người hắn không có chút tử khí nào.

Làm việc tiêu cực.

Lăng mạ cố chủ.

Trừ tiền!

Trần Huyền Mặc cười ha ha trừng mắt nhìn hắn.

Có điều thật ra Trần Huyền Mặc cũng biết, Tô Nguyên Bạch cúng bái mình mà không đóng góp tử khí, phần lớn không liên quan đến việc hắn có thành tâm hay không.

Trần Huyền Mặc không tin rằng tất cả tử tôn nàng dâu trong từ đường này, ai cũng thành tâm cúng bái hắn, một lão tổ tông đã chết.

Nhưng lượng tử khí bay ra vẫn không thiếu một chút nào.

Có thể thấy, chỉ cần tìm ra cách để Tô Nguyên Bạch cũng tỏa ra tử khí thì việc hắn có thành tâm hay không không quan trọng nữa.

Lượng tử khí mà một “tử tôn” Trúc Cơ Kỳ có thể đóng góp không phải là nhỏ, tích lũy hàng năm lại càng kiếm được nhiều hơn.

Hắn chỉ muốn thử xem, nhỡ đâu thành công thì sao?

Dựa vào cái này, Trần Huyền Mặc mới kéo Tô Nguyên Bạch đến thử một chút.

Đột nhiên.

Kế này của Trần Huyền Mặc không thành nên nghĩ ra một kế khác.

Nếu như tế bái đơn giản không được, vậy có lẽ nên thử lập giao ước cúng phụng gia tộc với Tô Nguyên Bạch.

Cúng phụng gia tộc cũng coi như là một phần gia đình, có lẽ có thể dựa vào đây để có được tử khí!

Nếu vẫn không được, vậy thử nhận Tô Nguyên Bạch làm nhi tử rồi để hắn gọi mình là cha.

Có lẽ có thể lợi dụng một kẽ hở của Chuyển Vận Châu.

Về phần Tô Nguyên Bạch có đồng ý làm nhi tử mình hay không đương nhiên không cần hỏi cũng biết. Với tính cách của tiểu tử đó, có thể qua mặt ai cũng được, nhưng không thể qua mặt linh thạch.

Bỏ qua Tô Nguyên Bạch.

Nhân lúc nghi thức của Trần Ninh Thái chưa kết thúc, Trần Huyền Mặc bay đến bên cạnh Trần Đạo Linh và Triệu Mộng Yên, ánh mắt rơi vào hai tiểu hài tử đã được hai tháng tuổi.

Hắn dùng một tia tử khí để vận chuyển Thiên Nhãn Thuật, trước tiên nhanh chóng nhìn một trong hai đứa.

Quả nhiên, lọt vào mắt hắn là năm màu sắc đỏ, lục, lam, hoàng, kim, hắn không cần nhìn kỹ đã biết đây là một đứa trẻ ngũ linh căn bình thường.

Nhưng dù vậy, trong lòng Trần Huyền Mặc vẫn tràn đầy vui mừng, cuối cùng cũng có một thử nghiệm thành công.

Bạn đang đọc Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch) của Ngạo Vô Thường

Truyện Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.