Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5 Phượng tinh đổi ngôi

Phiên bản Dịch · 3605 chữ

Tạ Trì Lễ, gia gia của nàng, là thái phó bên cạnh đương kim Hoàng đế, ngũ đích tử của Tạ gia tại Yến Tử Hồ, trên ông còn một người huynh trưởng là Tạ Tông Hoa.

Tạ gia ở Yến Tử Hồ xuất thân hàn môn, theo lời kể, cụ tổ nhà nàng chỉ là người bán hàng, nhưng đầu óc thì lại rất linh hoạt, thực tế và ham học hỏi. Sau này, may mắn cưới được nhi nữ nhà nho nghèo, chính là cố lão phu nhân, từ đó con cháu Tạ gia mới thoát khỏi cảnh thất học và biết được vài chữ thánh hiền. Qua vài thế hệ phát triển, con cháu Tạ gai có người đỗ khoa cử, làm sổ sách, phu tử... Sau này, Tạ Trì Lễ ra đời, Tạ gia đã có tiếng tăm tại Yến Tử Hồ nhờ có gia phong nghiêm khắc.

Cuối cùng, triều đình cũ sụp đổ tiên hoàng không còn uy quyền, Tạ Trì Lễ dẫn dắt một số con cháu xuất sắc trong tộc giúp tân hoàng lập công, trong quá trình đó ông đã liều mạng chắn đỡ đạn kiếm cho hoàng đế suýt chút nữa mất mạng. Sau khi hoàng đế lên ngôi, ban thưởng không ít cho ông, phong ông lên làm Trì Lễ Công (năm phong hầu chức tước của thời đó lần lượt là Công, Hầu, Bá, Tử, Nam).

Lúc này, cục diện các thế gia tại Kinh thành cũng đã thay đổi vài lần, các gia tộc cũ dần suy tàn lui xuống, các thế lực mới hình thành, mà Tạ gia cũng chen chân để trở thành một trong số đó.

Khác với những người khác muốn chứng tỏ bản thân trên triều, Tạ lão gia lại kết thân với hai vị thế tử, nhưng lấy lý do cần tĩnh dưỡng thân thể mà dần dần rút lui khỏi triều chính. Điều này đều được hoàng đế ghi nhận, đền đáp ân tình, mặc dù gia gia nàng cùng những người khác được vinh hiển, nhưng con cháu họ lại được Hoàng đế trọng dụng.

Nếu đến Tạ gia tại Yến Tử Hồ, gia gia nàng là dòng chính, cố lão phu nhân sinh được hai nam một nữ. Gia gia nàng là đích thứ, còn một đích trưởng tử và đích nữ. Ngoài ra còn một số người con do thiếp thất sinh nhưng đều ở tại quê nhà Yến Tử Hồ, chưa từng chuyển lên Kinh thành.

Gia gia nàng cả đời chưa từng nạp thiếp. Tổ mẫu nàng sinh ba nam, một nữ. Đích nữ được gả đi tận Hoài Nam, phụ thân nàng Tạ Xương Diễn là đích trưởng tử, Nhị thúc là Tạ Viên Bảo, Tam thúc là Tạ Tân Phong. Trừ Tam thúc ra thì phụ thân nàng và Nhị thúc đều giữ những chức vị quan trọng trong triều.

Ngày hôm sau khi trở về, liền mời nhà trưởng lão nhân gia sang dùng thiện.

Sau giờ ngọ, trong Trùng Đức Viên Tạ lão phu nhân vẫn chưa thức dậy. Tạ Ý Hinh đang ôm Tạ Mịch Hãn chơi đùa thì quản gia tâm phúc của Văn thị bước vào, sắc mặt không vui, thì thầm vài câu vào tai phu nhân. Tạ Ý Hinh chỉ nghe được loáng thoáng về việc quản sự thu mua phòng bếp.

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nhớ lại chuyện cũ, hình như có chuyện quản sự thiện phòng và quản sự thu mua cấu kết với tiểu thương, ăn chặn không ít bạc trong phủ bị người ta vạch trần.

Nàng nhớ, khi đó nàng biết được việc này, vô cùng cao hứng, còn bày mưu cho họ làm lớn chuyện đến trước mặt tổ mẫu. Lúc ấy Văn thị bị khiển trách, còn bị tước phân nửa quyền quản lý, giao cho Quản thị. Dĩ nhiên, bản thân Tạ Ý Hinh cũng không được tốt đẹp gì, bị phạt cấm túc suốt một tháng. Tuyê nhiên lúc ấy nàng vẫn rất vui vẻ đã khiến Văn thị sống không yên.

Nghĩ lại, nàng thấy bản thân lúc đó thật ngu ngốc, không hề có tầm nhìn xa trông rộng, chỉ sống trong thế giới của riêng mình, quan tâm đến lợi ích nhỏ nhặt trước mắt, không nhìn thấy cái lớn lao hơn.

Văn thị là chủ mẫu Tạ gia, nàng làm xấu mặt Văn thị thì chẳng khác nào tát Tạ gia một bạt tai, huống chi lúc đó trưởng lão nhân gia cũng có mặt ở đó. Dù họ cũng phải là người ngoài, nhưng cũng coi như là làm mất thể diện nhà nàng.

Suy nghĩ một chút, Tạ Ý Hinh dẫn theo đệ đệ ra ngoài.

Khi họ đến Thanh Vân viên, Văn thị sắc mặt đen như mực ngồi ở chủ vị, cách bà khoảng một thước, hai người đàn ông trung niên đang quỳ, đang dập đầu liên tục, mồ hôi đầm đìa.

“Nô tài có tội, nô tài có tội, xin chủ tử thương tình nô tài nhiều năm tận tâm phục vụ mà tha cho nô tài một lần đi.”

Bốp! Văn thị vung mạnh chén trà, ném vào đầu tên đầy tớ “Tận tâm phục vụ, hả?"

"Ngẫm lại xem, mấy năm nay các ngươi ở phòng bếp tham ô tổng cộng bao nhiêu bạc rồi?” Cần biết rằng, lão gia nhà bà một năm bổng lộc tổng cộng cũng chỉ được chừng một ngàn hai trăm lượng bạc, vậy mà hai kẻ quản sự thiện phòng lại tham ô gần bằng bổng lộc của lão gia. Thật là không thể tha thứ!

Bà thật sự vừa tức giận vừa thất vọng, Trương quản sự và Phương quản sự là người bà khá tin tưởng. Bà biết tính họ tham lam nhưng không ngờ lại tham lam đến mức này. Giờ bị kẻ khác bắt được nhược điểm, thật đúng là khiến bà mất thể diện!

Chứng cứ đã rõ ràng, nhưng tiếp theo phải xử lý thế lại khiến bà phải cân nhắc. Phạt nhẹ thì không đủ răn đe, phạt nặng thì khác nào tự vả vào mặt mình?

“Phu nhân, đại tiểu thư cầu kiến.”

Văn thị nghe vậy trong lòng căng thẳng, vào lúc này, con bé tới làm gì?

Bà biết, đứa bé này vốn thích gây phiền toái cho mình, tuy mấy ngày nay có vẻ hòa thuận, ai mà biết được --

Văn thị vừa suy nghĩ vừa ra lệnh cho người mời đại tiểu thư vào.

Văn thị cho người dâng trà và chuẩn bị điểm tâm cho nhi tử, rồi mới hỏi, “Tới giờ này,có chuyện gì quan trọng không?”

Tạ Ý Hinh nhấp trà, liếc mắt nhìn hai quản sự đang quỳ, “Mẫu thân có việc cần giả quyết thì cứ xử lý trước , chuyện của nữ nhi chậm chút cũng không sao.”

Câu trả lời của Tạ Ý Hinh khiến Văn thị thở phào một hơi nhẹ nhõm. Con bé không nhúng tay thì tốt hơn. Nếu không, chuyện này có lẽ sẽ gây thêm rắc rối, có khả năng bà cũng khó mà thoát khỏi tai họa.

Bà lệnh cho hai người nộp lại khoản bạc tham ô, đồng thời đuổi ra khỏi phủ, coi như kết thúc chuyện này.

Hai quản sự lén thở phào, lau mồ hôi trên trán, nghĩ bụng họ ít nhất còn giữ lại một phần tiềng riêng, cuộc sống sau này cũng không đến nỗi quá khó khăn, họ không bị đánh chết, xem như đã nể tình. Lập tức dập đầu tạ ơn.

Tạ Ý Hinh chỉ nhìn, im lặng không nói lời nào, thầm lắc đầu. Văn thị vẫn quá nhân từ dễ mềm lòng. Đối với thứ nô tài phản bội như vậy, nàng sẽ không khoan dung tha thứ như thế. Nàng nhớ, lúc nàng vừa mới gả đến An Quốc Hầu phủ nắm quyền, cũng có một quản sự sổ sách lợi dụng thủ đoạn tham ô không ít bạc. Lúc ấy, nàng cho người xét nhà, chỉ để lại cho hắn một vài vật phẩm quý trọng và chút ít vàng bạc. Sau đó cho xe ngựa đưa cả nhà hắn về quê. Lúc đó, ai lúc đó không khen nàng rộng lượng nhân từ? Nửa tháng truyền đến tin tức cả nhà quản sự bị cướp giết hại giữa đường, người nghe chỉ cảm thán họ vận xui.

Sau khi người hầu dẫn hai tên kia đi rồi, đại sảnh lại trở nên yên tĩnh.

“Tiểu Hinh nhi tìm mẫu thân có chuyện gì?” Văn thị cười hỏi.

“Mẫu thân chọn được quản sự mới chưa?” Tạ Ý Hinh hỏi.

Vừa rồi không can thiệp, thì ra là chờ lúc này? Văn thị cười miễn cưỡng “Chưa có. Con hỏi vậy hẳn là có người phù hợp sao?”

“Không có.” Tạ Ý Hinh bình tĩnh nhìn bà rồi nói tiếp, “Chẳng qua con có suy nghĩ này định nói với mẫu thân thôi.”

Văn thị ngẩn người, rồi cười hỏi, “Suy nghĩ gì? Con cứ nói đi.”

“Chuyện như Trương quản sự, vài năm phòng bếp lại xảy ra một lần, cấm cũng cấm không được, hạ nhân có trung thành đến đâu mà làm chuyện này thì cũng bắt buộc phải thay. Mẫu thân không thấy đau đầu sao?”

“lam sao lại không không đau đầu. Lúc trước ta chọn hai người này làm quản sự và thu mua, chính vì thấy giữa họ có mâu thuẫn, không ưa nhau. Ai ngờ hai năm qua chúng lại lén lút thông đồng làm bậy?”

Chuyện này chứng tỏ rằng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Quản sự và thu mua được chia ra, người này kiểm soát người kia, là biện pháp thông dụng, từ hoàng gia tới dân thường đều biện pháp này. Tuy nhiên sự việc như hôm nay vẫn thường xuyên xảy ra, không thể cấm được. Thu mua dung túng cho tiểu thương đẩy giá lên trời, để đút túi phần chênh lệch đó.Không thấy sao, có khi trong cung, giá trứng gà có thể lên tới hai lượng bạc một quả. Dù phía không bị mua chuộc hoặc gặp phải những bẫy gian trá, giá cả dao động hàng ngày, cũng không kiểm soát nổi.

“Mẫu thân, nếu đã cấm mà vẫn không ngừng được, chi bằng chúng ta thay đổi phương thức, giao toàn quyền giám thị và thu mua cho một người phụ trách.”

“Như vậy sao được? Nếu có ai kìm chế, chẳng phải tạo điều kiện cho hắn tham nhũng sao?”

“Mẫu thân, nước trong thì không có cá. Chúng ta giao cả việc phụ trách và thu mua cho một người chịu trách nhiệm, rồi mỗi tháng cấp cho hắn một khoản bạc cố định. Số bạc còn dư từ việc thu mua, chúng ta cũng không thu lại, coi như thưởng cho hắn. Như vậy, để nhận được nhiều tiền thưởng, e là hắn sẽ càng tận tâm tận lực, không phải sao?” Để không bỏ lỡ cơ hội béo bở này, chắc chắn người đó sẽ phải làm việc rất cẩn thận.

Văn thị nghe xong thì ngẩn ra, ngẫm kỹ liền cảm thấy phương pháp này rất tốt. Trước đây phòng bếp muốn mua đồ bao nhiêu đồ, liền đến phòng thu chi lĩnh ra bấy nhiêu bạc. Số bạc lớn qua tay những chẳng đồng nào rơi vào túi. Những người này tự nhiên sẽ tìm cách làm chuyện mờ ám. Giờ có cách hợp pháp này, chỉ cần mình cẩn thận chút, so sánh giá cả từ nhiều nơi, chắc chắn có thể nhận được chút thưởng, họ nhất định sẽ vui vẻ.

“Tiêu Hinh nghĩ ra được cách này sao? Rất mới lạ, mẫu thân chưa từng nghe nói qua.” Văn thị khen ngợi. Nếu cách này thực sự hiệu quả như bà nghĩ, thì ba năm, năm năm, thậm chí là tám hay mười năm sau, phòng bếp sẽ không phát sinh những chuyện phiền phức này nữa. Đến lúc đó còn ai còn không khen bà quản lý việc nhà tốt chứ?

Tạ Ý Hinh cười cười, thực ra nàng không phải là người tạo ra phương pháp này, mà là Ân Từ Mặc. Nàng chỉ thấy cách này hữu dụng, nên lấy dùng thôi. Lúc trước, dù còn nhỏ tuổi, An Từ Mặc đã quản lý Ân gia rất tốt, ai cũng khen ngợi. Nghĩ đến đây, Tạ Ý Hinh không thể không thừa nhận, Ân Từ Mặc quả thật có vài phần bản lĩnh.

“Mẫu thân còn bận nhiều việc, nữ nhi không quấy rầy nữa. Hãn nhi, cùng ta qua thăm nãi nãi được không?” Tạ Ý Hinh nhìn sang cậu bé im lặng ngồi bên cạnh.

“Được ạ!” Cậu bé trả lời bằng giọng non sữa, rồi chợt “uỳnh” một tiếng, từ ghết trượt xuống lao về phía Tạ Ý Hinh, “Tỷ tỷ ôm--”

Khi hai tỷ đệ đi xa rồi, Văn thị mới khẽ hỏi, “Nhũ nương, bà thấy sao?”

“Ta thấy đại tiểu thư có vẻ đã trưởng thành và biết suy nghĩ chín chắn.”

“Mong là vậy.” Văn thị cười cười.

Tạ gia nhân khẩu thưa thớt, đặc biệt là nhánh nhà nàng, tới giờ tổng cộng cũng chỉ có bốn đứa nhỏ. Đại phòng – hai đứa, nhị phòng – hai đứa, còn tam phòng – Tiểu tam thúc Tạ Hãn Phong – thì còn chưa lập thất.

Tạ Ý Hinh, kế nữ này, thực ra cũng không gây trở ngại gì cho bà, vì bà không phải người không thể dung nạp thêm người khác. Hơn nữa khi sinh tiểu nhi tử, bị tổn thương khó có thể thêm sinh hài tử. Nếu hai tỷ đệ thật sự có thể yêu thương nhau, thì đó là điều tốt nhất.

Khi Tạ Ý Hinh dẫn theo Tạ Mịch Hãn đến Sùng Đức Viên, vừa vào cửa thùy hoa, nàng đã nghe thấy tiếng cười nói ồn ào. Nàng đoán là cô mẫu dẫn theo các thẩm thẩm và đường muội đến. Nhà cô mẫu con cháu đông đúc, chỉ riêng thế hệ tôn tử đã có bảy người, ba nam bốn nữ, nhiều hơn hẳn so với nhánh nhà nàng.

Trong phòng, một cô bé vừa ăn điểm tâm vừa tò mò hỏi, “Cố mẫu, cố mẫu cùng cố phụ lễ chùa Già Lam lần này có gặp được đại sư Tuệ Dung không?”

“Có gặp rồi.” Tạ lão phu nhân mỉm cười đáp, khiến cô bé nhìn bà bằng ánh mắt đầy ghen tị.

“Vậy đại sư có phải là người có bộ râu trắng dài dài không?” Cô bé liên tục hỏi dồn.

Tạ Ý Hinh nghe đến tên đại sư Tuệ Dung, bước chân chợt dừng lại. Nàng nhớ kiếp trước, không rõ lý do, đại sư dành cho Ân Từ Mặc sự chú ý đặc biệt, hai lần ông đã nói lời tốt đẹp về nàng ta. Chính vì vậy nàng ta mới có thể hóa nguy thành an, thuận lợi lên được đài cao chín tầng.

Chưa kịp suy nghĩ sâu thêm, nha hoàn đã thấy hai tỷ đệ nàng, cười tươi bước tới vén mành mời hai người vào trong.

Mới vào,nàng và đệ đệ chưa kịp chào hỏi, đã được cô mẫu vẻ mặt hiền hậu ôm vào lòng âu yếm gọi tên vài lần.

“Tiểu Hinh đến rồi à? Nghe nói mấy ngày nay con bị bệnh? Bây giờ nhìn thấy đã khỏe hơn nhiều rồi"

“Cô mẫu, con không sao đâu, chỉ là thời tiết nóng nực làm người ta khó chịu, ăn uống cũng không ngon miệng.” Mặc dù trong phòng có đặt chậu băng ở các góc, nhưng Tạ Ý Hinh vẫn cảm thấy không thoải mái khi người khác sát lại gần, liền hơi dịch ra một chút.

Nàng nghĩ đã làm mọi thứ rất tự nhiên, nhưng không ngờ, hai vị lão phu nhân nhìn nhau, rồi cùng cười vui vẻ. Họ cảm thấy nàng đã trưởng thành sau cơn bệnh, biết cách hành xử khéo léo hơn. Nếu là trước đây, nàng đã la ầm lên rồi.

“Tiểu Hinh đã hiểu biết rồi.” Cô mẫu cười khen ngợi.

Tạ Ý Hinh chỉ cười nhẹ, kiếp trước, là đích nữ Tạ gia, nàng tự cao tự đại, không coi ai ra gì, chỉ cần có điều không vừa lòng, là hành động theo ý mình, chẳng bao giờ bận tâm đến cảm thụ của người khác. Nói một cách đơn giản, là không hiểu cách ứng xử, chính vì thế mà nàng vô tình hoặc cố ý rước đến không ít kẻ thù. Và Vương Tuyết Chi là một trong số đó. Nhưng lúc đó, nàng không hiểu, nàng ngang ngược, hành động tùy tiện, tất cả những hậu quả xấu mà nàng gây ra đều do Tạ gia gánh vác.

“Cũng nên hiểu chuyện rồi, đã đến tuổi cập kê, sắp phải gả đi rồi.” Tạ lão phu nhân cũng gật đầu.

“Nãi nãi, nãi nãi, người ta không lấy chồng đâu, con sẽ ở bên gia gia nãi nãi cả đời.” Tạ Ý Hinh gải vờ bướng bỉnh nói.

“À, lấy chồng rồi, lấy chồng rồi.” Một vài đứa trẻ cười đùa.

“Mấy đứa, nếu còn quậy nữa, lát nữa canh đậu xanh mã thầy sẽ không có phần đâu” Tạ Ý Hinh trừng mắt nhìn chúng, nghiến răng đe dọa. (* mã thầy: mộc nhĩ)

Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm thấy nàng trừng mắt liền làm mặt quỷ, rồi chạy tán loạn.

Hai bà lão nhìn đám tôn tử quây quần quanh chân, nhìn nhau cười.

“Thời gian trôi qua nhanh thật, mới hôm trước còn là Tết, chớp mắt đã vào hạ rồi.”

“Đúng vậy, ta còn nhớ rõ khi những tiểu cô nương như chúng ta gả vào đây, chớp mắt thôi, chúng ta đã thành bà lão rồi.”

Khi hai bà lão cảm thán thời gian trôi nhanh, lúc này, đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, Huyên Thảo, dẫn người hầu bưng canh đậu xanh mã thầy vào. Tạ Ý Hinh gọi đám đường đệ đường muội đi về phía phòng hoa.

Buổi tối, Tạ lão phu nhân kể với Tạ lão gia về chuyện quản sự phòng bếp hôm nay. Tạ lão gia trầm tư một lát, rồi cười nói “Không điếc không câm thì không làm gia chủ."

“Lão gia, ông thật sự định làm vậy sao?” Tạ lão phu nhân nhìn phu quan mình, người bạn suốt đời, muốn nói lại thôi.

Tạ lão gia trầm giọng nói “Không phải ta định, mà là tình thế như đại sư Tuệ Dung đã nói, nếu đúng như lời ông ấy, thì cứu được hy vọng duy nhất của Tạ gia, chúng ta chỉ còn trông chờ vào mấy đứa cháu này. Dù là một tia hy vọng, ta cũng không muốn bỏ lỡ.” Tạ lão gia không có nói cho bà biết rằng, đại sư Tuệ Dung đã cho ông rằng, Tạ gia sẽ đại họa.

Ban đầu, Phượng tinh đã di chuyển về hướng Tây, Phượng tinh mới mọc từ từ sáng rực, trong khi Phượng tinh cũ lại dần dần tàn lụi. Thực ra sự di chuyển của Phượng tinh không liên quan gì đến Tạ gia, nhưng đại sư Tuệ Dung nói Phượng tinh mới sinh lại xung khắc với Tạ gia và khi Phượng tinh mới sinh thịnh, Tạ gia sẽ dần dần suy yếu, ngày Phượng tinh mới chiếu đỉnh cũng là lúc Tạ gia diệt vong.

Vốn ông cũng bán tín bán nghi, nhưng vào tháng trước, ông lại nhận được tin rằng, có người rút thẻ ở chùa Già Lam và rút được quẻ “Đế vương Yến” trăm năm khó có được. Người phụ nữ đó là ai, ông không biết, đại sư Tuệ Dung rất kín miệng, cũng không tiết lộ thêm điều gì.

Khi đại sư Tuệ Dung kể cho ông chuyện này, cũng vì cảm kích ông có đóng góp cho Đại Xương, muốn ông sớm chuẩn bị, để lưu lại chút huyết mạch cho Tạ gia.

Nhưng mấy ngày trước, Đại sư Tuệ Dung đã gửi tin cho ông, bảo ông tới chùa Già Lam một chuyến. Sau khi cùng ông pha trà trò chuyện suốt một đêm, đại sư cho biết, Phượng tinh cũ hông hề tắt đi, mà đang dần sáng lại, tạo thành thế đối đầu với Phượng tinh mới. Từ đó, cục diện tương lại trở nên mơ hồ, không thể tính toán được.

Lúc đó ông đã hỏi về tương lai Tạ gia, nhưng đại sư Tuệ Dung cũng chỉ lắc đầu im lặng, chỉ để lại một câu: “Mọi hy vọng đều nằm trong tay con cháu Tạ gia. Nếu ông muốn bảo vệ gia tộc, phải nuôi dưỡng hậu thể mà không câu nệ vào quy tắc.”

Lúc ấy, trong lòng ông chợt động,dường như có một ý nghĩ thoáng qua rồi vụt tắ. Những ngày gần đây,ông vẫn luôn suy ngẫm về câu nói của Đại sư Tuệ Dung. Ông luôn coi trọng việc giáo dục con cháu, nhưng Đại sư Tuệ Dung lại nhấn mạnh câu “không câu nệ vào quy tắc”. Liệu có hy vọng gì cho gia tộc Tạ gia, nếu hậu thế không phải những người mà ông đoán trước, vài đứa cháu trai? Hay là…

Bạn đang đọc Thịnh Thế An Ổn của Mộc Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NaunThom
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.