Niềm vui 1
Hoàng thành Thăng Long. Ánh mặt trời đã bắt đầu ngả về Tây. Lão mặt trời ểu oải ngáp dài chuẩn bị lui xuống sau đại môn. Đại Tư Đồ đang vô cùng lo lắng. Buổi chầu đã quá nửa rồi, nhưng con trai lão Lê Anh, không hiểu vì sao lại vẫn chưa đưa cao nhân đến diện thánh ?. Hầy!. Thằng con trời đánh này làm việc thật không để người ta yên tâm a!. Hai tay lão nắm chặt, ánh mắt kiên định nhìn về phía xa xa.
-Báo !
Một tiếng báo dài vang lên. Tất cả bá quan văn, võ nhíu mày nhìn về phía cửa đại môn. Không nhẽ Hoàng Thành không còn quy củ gì sao ?, Hay truyện gì quan trọng vậy!. Lại khiến phải mang đến điện rồng báo cáo. Lê Đại Tư Đồ hơi lo lắng nhìn về đại môn. Từ khi hoàng thượng nên ngôi, Đại Việt ta luôn luôn bị các nước khác nhăm nhe bờ cõi. Mong lần này không phải truyện xấu. Lão thở dài khiến những nếp nhăn xô lại, những vệt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Đại Tư đồ càng thêm đậm .
Một vệ binh vô cùng vui vẻ cùng hưng phấn. Hắn quên mất lễ nghi liền một mạch chạy thẳng vào điện rồng. Hắn rất vui mừng khiến chân tay luống cuống vụng về. Tên vệ binh lớ ngớ tỉnh lại, hắn liền nhận ra hàng trăm ánh mắt đang vô cùng tò mò nhìn hắn. tên vệ binh vô cùng sợ hãi vội quỳ sụp xuống bẩm báo.
-Khởi bẩm hoàng Thượng!. Bên chợ Tây đang sảy ra đánh nhau rất to, mong hoàng thượng ha lệnh cho cấm quân đến giải quyết đám đông.
Lê Đại Tư Đồ mặt nhăn lại. Lão vô cùng giận dữ liền nổi nóng quát tháo.
-To gan ! Người đâu bắt tên này lại. Đến chuyện cỏn con đánh nhau cũng lôi lên đây. Hoàng Thành sắp thành cái gì rồi ? Người đâu nôi tên này ra, phạt theo quân pháp.
Tên Lính bị kéo đi vô cùng hoảng sợ. Hắn luôn mồm kêu oản uổng .
-Ái khanh, bình tĩnh đã .
Vua Lê Thái Tông mười một tuổi , ngồi trên ngai vàng khuôn mặt ngài vô cùng non nớt. Khoác trên mình long bào mầu vàng rộng thùng thình. Mặc dù còn rất trẻ nhưng phong phạm quân vương cũng đã dần dần được biểu lộ. Ngài hơi nhổm lên giống như một con rồng nhỏ đang thị uy, quan sát toàn bộ lãnh thổ của nó. Vua Lê Thái Tông giơ tay ra hiệu cho cấm quân dừng lại.
-Ái khanh ! Có truyện gì hãy bẩm báo chi tiết cho toàn bộ mọi ngươi nghe xem.
Vua Lê Thái Tông từ nhỏ đã rất thông minh giọng nói hiền từ. Ngài luôn lấy cương vị mình để thấu hiểu lòng dân.
Tên vệ binh chạy vào, lẫy giờ cùng vô cùng sợ hãi. Nghe được câu nói của Lê Thái Tông liền cảm thấy tính mạng như vừa mới đi qua quỷ môn quan một vòng. Cả người thoát lực, quỳ thụp xuống không giám ngẩng đầu lên. Khi lẫy vì quá đỗi vui mừng, khiến hắn quên mất quy củ. Nơi đây chính là điện rồng chứ không phải nha môn, hay vệ quân thành của hắn.
-Bẩm ! Bẩm Hoàng Thượng !. Cục diện chợ Tây đã bị phá giải .
Tên vệ binh lắp bắp run sợ bẩm báo . Cả triều đình nghe thấy vậy liền xôn xao nên bàn tán.
- Ồ! Ai có thể phá giải cục diện khó khăn đó vậy?
Đại Đô Đốc Lê Vấn vô cùng vui vẻ, quay ra hỏi mấy lão tướng quân. Lê Đại Tư Đồ lông mày cũng giãn ra đôi chút: là truyện vui a!. lão thầm nghĩ. Đại Việt ta vẫn còn nhân tài . bao nhiêu tâm tư trong lòng lão, như một tảng đá nặng giờ được gỡ bỏ hẳn ra. Trong thoáng trốc có thể nhận ra Lê Đạo Tư Đồ như trẻ hơn. Lão vô cùng vui vẻ khuôn mặt rạng rỡ nụ cười. Lão cười lớn :
-Đại Việt Ta vẫn còn nhân tài. Trời cũng không bạc đãi Đại Việt ta.
Lại Bộ thương thư Nguyễn Trãi cũng vô cùng vui vẻ. Mặc dù ông thuộc bên văn không ưa gì võ quan cho lắm, nhưng việc nước đã được giải quyết không vui mừng sao được. Đại Tướng quân Trịnh Khải không kìm được, liền giục tên vệ binh :
-Mau mau ! Kể chuyện vui này đi. Ta muốn biết ai đã giải quyết vấn đề khó khăn này.
Hàng trăm những tiếng phải, phải, vang nên không ngớt. Mọi người cũng rất tò mò về sự việc sảy ra chợ Tây. Đây đang là vấn đề đau đầu nhất mà tất cả mọi người quan tâm. Tên vệ binh ái ngại nhìn vua Lê Thái Tông , hắn không dám lên tiếng. Vua Lê Thái Tông thấy vậy liền hiểu ra, nhẹ nhàng gật đầu.
-Ái khanh mau kể đi. Ta cũng muốn biết về nhân vật kiệt xuất này .
Tên vệ binh thở phào hắn vô cùng hưng phấn bắt đầu kể :
-Bẩm !. Cho tới giữa trưa nay, phái đoàn Minh quốc đã liên tục đánh bại các cao thủ nước ta. Phải nói là bên Minh Quốc có rất nhiều cao thủ lợi hại. Đặc biệt là một tăng nhân Tên Y Long . hắn vô cùng mạnh.
Nghe đến đây Ánh mắt Đại Đô Đốc Lê vấn nhíu chặt. Lão không lạ gì Y Long. Truyện thách đấu ở chợ Tây, lão là người xem nhiều nhất cũng am hiểu cũng nhiều nhất. Sinh ra trong chiến trận, đến khi thịnh thế. Một thân công phu không được dùng đến. Việc lão thích nhất là chính là xem các nhân tài trong nhân gian biểu diễn võ thuật. Y Long rất mạnh! trính mắt lão nhìn thấy hắn dùng tay không chém vỡ gần hai mươi viên gạch. Lão lắc đầu than thở : Thiếu Lâm tự đúng là cái nôi của võ học , thật khó so bì.
-Giữa lúc nhuệ khí bên ta đang bị đè bẹp. Trưởng môn phát Nhất Nam , tên Nhất Tâm vô cùng quả cảm tiến nên võ đài. Trưởng môn muốn tự mình khiêu chiến với Y Long. Trưởng môn Nhất Tâm mặc dù võ nghệ rất tinh thâm nhưng tên Y Long lại vô cùng lợi hại. Hắn đã luyện thành “Thiết Bố Sam”. Mặc kệ các chiêu thức của trưởng môm Nhất Tâm Đánh vào hắn, hắn vẫn đứng đấy như thành đồng vách sắt. Dù cho bao nhiêu quyền cước, cũng không tạo nên uy hiếp gì với Y Long .
Liên tục tiếng thở dài phát ra. Tất cả bá quan đều lắng nghe thập phần nhập tâm. Như chính mình đang trứng kiến câu truyện đó vậy.
-Đúng lúc ấy Y Long hét lớn: “Thiết Xa chưởng”. Tay hắn đánh mạnh vào ngực Trưởng môn Nhất Tâm khiến trưởng môn bay ra xa, phun ra một ụm máu.
Đại Đô Đốc nghe đến đây vỗ ghế đứng bậy dậy hô lớn ;
-Nguy hiểm !
...............................................................................................
Dạo này mình phải đi Trung Quốc hơi bận xíu mong các đạo hữu đừng bỏ truyện nhé
Đăng bởi | mocthanhluan123 |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 53 |