Chương 31
Chỉ cần liếc qua một cái, trong đầu hắn đã có ngay đáp án.
Ngồi bên cạnh hắn, Lãnh Thanh Tuyết cũng có chút bất ngờ khi thấy hắn bị gọi tên.
Nhân lúc Lâm Vũ vừa đứng dậy, nàng len lén vươn bàn tay trắng nõn dưới gầm bàn, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Sau đó, đầu ngón tay ngọc ngà còn khẽ cào cào vào lòng bàn tay hắn.
(。∀。)
Chơi thật vui!
Lâm Vũ bị nàng trêu đùa khiến lòng cũng ngứa ngáy theo.
Nữ nhân này thật là nghịch ngợm quá mức!
Suýt nữa làm hắn quên mất đáp án vừa nghĩ ra.
Hắn lập tức siết chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, ra hiệu đừng quậy phá.
Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay Lâm Vũ, gương mặt Lãnh Thanh Tuyết bỗng chốc đỏ bừng.
Nàng không tiếp tục cào nữa mà yên lặng quan sát hắn.
Bài toán mà giáo sư đưa ra khá bài bản, không quá khó nhưng cũng không phải dạng đơn giản.
Nàng tò mò liệu Lâm Vũ có thể giải được hay không.
Nếu không, nàng sẽ âm thầm nhắc bài cho hắn.
Dù sao cũng là bạn trai nàng, sao có thể để hắn mất mặt trước cả lớp?
Lâm Vũ không chần chừ, nhìn thẳng về phía vị giáo sư già, ánh mắt sắc bén, sau đó bắt đầu trình bày đáp án một cách mạch lạc.
Trong lớp có không ít sinh viên không hiểu bài toán này, nhưng sau khi nghe hắn giải thích, ai nấy đều lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Còn những kẻ vốn ghen ghét vì hắn chiếm được sự chú ý của nữ thần trong lòng bọn họ thì trong lòng khó chịu không thôi.
Tên nhóc này cũng làm màu quá rồi đấy!
Để ta lên giải, chắc chắn cũng không kém gì hắn!
Giáo sư già chăm chú nhìn Lâm Vũ, ánh mắt lóe lên chút tán thưởng.
Học sinh này trình bày mạch lạc, suy nghĩ rõ ràng có trật tự.
Dù bài toán không thuộc dạng quá khó, nhưng bên trong lại cài nhiều bẫy, không phải sinh viên năm nhất nào cũng có thể dễ dàng tìm ra đáp án.
“Rất tốt, Lâm Vũ.”
“Câu trả lời không tệ.”
Giáo sư gật đầu khen ngợi, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Lâm Vũ điềm nhiên trở lại chỗ ngồi, biểu cảm bình thản.
Đùa sao?
Nếu bài toán đơn giản thế này mà hắn cũng không làm được, vậy hắn còn mặt mũi nào xưng là người xuyên việt?
Lãnh Thanh Tuyết khẽ liếc hắn một cái.
Nàng vốn đoán hắn có thể giải được, nhưng không ngờ lại mạch lạc đến vậy.
Thậm chí, qua lời giải của hắn, nàng còn ngộ ra thêm một chút đạo lý toán học.
Bất giác, nàng vươn tay nhéo eo hắn, nhỏ giọng trêu chọc:
“Tốt lắm, Lâm Vũ! Ngươi lại còn giấu ta một tay, ngay cả bài này cũng biết!”
(◦`~´◦)
Lâm Vũ ngơ ngác.
Hắn giấu diếm cái gì chứ?
Bài toán này chẳng phải rất đơn giản sao?
Hắn lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng véo một cái.
“Lãnh tỷ tỷ, mấy thứ này chẳng đáng để giấu giếm đâu.”
“Đề bài đơn giản thế này thôi mà.”
Lãnh Thanh Tuyết lườm hắn một cái, hừ nhẹ.
Tên này… đúng là tự tin thái quá!
Tiết học vẫn tiếp tục.
Giáo sư lần lượt gọi thêm vài sinh viên khác lên trả lời.
Thậm chí còn tới lượt Tiền Phi, tên bạn thân mang dòng dõi hoàng thất của Lâm Vũ.
Mấy người kia trả lời không tệ, nhưng suy nghĩ không thể so được với sự mạch lạc của Lâm Vũ.
Lãnh Thanh Tuyết vẫn chăm chú ghi chép.
Còn Lâm Vũ thì bắt đầu thả hồn, vì những bài toán này đối với hắn đều là chuyện nhỏ.
Bất chợt, trong đầu hắn vang lên âm thanh nhắc nhở từ hệ thống:
【Túc chủ, hãy đến cầu thang phòng học.】
【 Phải chăng đánh dấu? 】
Hệ thống lần này xuất hiện thật đúng lúc.
Lâm Vũ đang buồn chán không có việc gì làm, kết quả hệ thống liền nhảy ra.
“Đánh dấu.” Hắn lặng lẽ mặc niệm trong lòng.
【 Chúc mừng túc chủ đánh dấu thành công 】
【 Nhận được 1000 điểm tích lũy hệ thống 】
【 Nhận được: Hùng Phong Bất Ngã bao con nhộng x1, Sách kỹ năng Phân Tích Kinh Tế x1, Kính mắt Trí Năng Phân Tích x1 】
Nhìn phần thưởng vừa nhận được, Lâm Vũ không khỏi cảm thấy thỏa mãn.
Ừm, cứ đánh dấu thế này mãi thì tốt biết mấy!
Hắn lấy lại tinh thần, vô thức nhìn sang bên cạnh, nơi Lãnh Thanh Tuyết đang nghiêm túc ghi chép.
Đôi mắt to xinh đẹp, chiếc mũi ngọc nhỏ nhắn kiêu hãnh, cộng thêm đôi môi đỏ mọng đầy mê hoặc, tất cả hòa quyện lại tạo nên một nét đẹp khó cưỡng.
Lâm Vũ nhìn đến ngây người.
Nữ nhân này, khi tập trung nghiêm túc thì lại càng xinh đẹp đến động lòng người.
Phần lớn nội dung tiết học đã qua, thầy giáo già dẫn dắt cả lớp đến một bài toán mới.
Đây là một bài toán mô hình toán học nâng cao.
Thầy giáo già cũng chỉ đưa ra đề bài để tham khảo, chứ không trông mong sinh viên nào có thể giải được.
Phần lớn sinh viên trong lớp nghe đến đó thì như nghe thiên thư, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Một số ít sinh viên có thể nắm bắt được một chút ý nghĩa, nhưng vẫn chưa thể hình dung rõ ràng cách giải.
Lãnh Thanh Tuyết chính là một trong số ít đó.
Trong đầu nàng đã có suy nghĩ sơ bộ về cách tiếp cận bài toán.
Còn Lâm Vũ thì… hoàn toàn không chú ý đến đề bài.
Bởi vì hắn còn đang mải ngẩn ngơ…
Đăng bởi | yy12477719 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |