Xuống núi tìm người
...
Thiên Sách đang nhìn Thiên Thư tập luyện Thiên Gia Trường Đao,ông cũng chỉ nhìn thôi cũng chán , nên ông quyết định vào thư phòng lấy ra đàn cổ tranh cất trong kệ gỗ từ bấn lâu nay
Cầm đàn đi ra sân cạnh Tiểu Trúc đang nằm phơi nắng, ngồi xuống bắt đầu đánh đàn, ông đánh 1 điệu nhạc ,Thiên Thư đang luyện đao thì nghe giai điệu nhạc này ,các đòn đánh nhanh hơn như bắt kịp giai điệu nhạc, cuối cùng hắn nhảy ngang người xoay 1 vòng bổ Long Đao theo chiều thẳng đứng xuống và... hình nộm gỗ dùng để tập luyện bị chẻ đôi
“Ặc!!! Con nỡ tay”Hắn cạn lời , chỉ vì 1 phút thăng hoa mà chẻ đôi thứ chuyên dùng để tập luyện
Thiên Sách đến phát cười:”Thôi thôi không sao, làm cái mới cũng được”
Thiên Thư:”Vậy để con đi xuống núi tìm loại gỗ như vậy”
Thiên Sách:”Ừ, mà trước khi con đi thì hãy vào lấy 1 cái yên ngựa và dây cương ngựa bắt 1 con ngựa nào mà con thích”
Hắn liền đi vào lấy 2 món đồ này ra và định đi luôn thì Thiên Sách bảo dừng lại:”Gượm đã, con cầm viên ngọc này đi theo con sông đến 1 căn nhà tranh , gọi người trong căn nhà đấy lên , ta có chút việc cần nói”
“Vâng thưa cha”Hắn nói xong chạy luôn xuống núi vào rừng, sau lưng hắn là Tiểu Trúc theo cùng và cung ,tên
Hắn xuống núi cầm theo Trường Đao và cung chứ không mang theo kiếm, việc đầu tiên là đi kiếm ngựa,cả buổi không thấy con nào ưng ý cho đến khi Thiên Thư đang núp bụi cùng Tiểu Trúc rình rình con bạch mã trắng toát thì
“Hí!” một tiếng kêu đằng sau người hắn
“Oái oái!”Hắn giật mình nhảy bật ra và con bạch mã chạy mất nhưng trước mặt hắn lại là 1 con Hắc Mã đang nhai cỏ nhìn hắn
Hắn nhìn qua qua thì thấy con Hắc Mã này khá đẹp:”Tiểu Trúc, con này đẹp khử thôi”Hắn vồ vào con ngựa
Con ngựa này không chạy mà vẫn nhai cỏ
Uỵnh uỵnh!
“Ya”
“Wow”
Màn đánh lộn tùng phèo và cái kết
“Haha không ngờ rằng con ngựa này dễ thuần như vậy!” hắn chỉ đeo yên và đeo dây cương , còn Tiểu Trúc nhét cỏ vào mồm nó là nó nghe ngay
Hắn đang cưỡi ngựa đi men theo dòng sông để tìm người mà Nghĩa Phụ hắn cần nói chuyện,đang đi thì Hắc Mã của hắn bỗng hoảng hốt về cái gì đó và nó cứ nhảy loạn lên khiến Thiên Thư không thể kiểm soát được
“Bình tĩnh nào!”Hắn phải nhảy xuống và Hắc Mã của hắn đang run run, khi hắn quay lại thì thấy 1 con hổ đang đi đến
“Ối ối!”Hắn giật mình vì sự hiện diện của 1 con thú săn mồi này
Hắc Mã không chạy mà nấp sau người hắn , không chỉ nấp mà còn cứ đẩy hắn lên phía trước
“Mẹ đồ ngựa ngu, mày muốn tao chết à?”Hắn cố giữ chân thì con ngựa đẩy lên
Gràooo!!!! Con hổ vồ đến
“Mẹ kiếp!”hắn vung đao chém rồi bật né ra
Con hổ bị 1 cú chém khá sâu mất nhiều máu, nó tức giận tấn công hắn.Hắn giờ đây đã mạnh hơn lần giết con hổ đầu tiên rồi,hắn đứng cầm long đao với tư thế để chuôi long đao sau người,Tiểu Trúc vẫn trên lưng hắn không rời
“Giữ chắc này”hắn nói với Tiểu Trúc
Con hổ vồ lần nữa, Thiên Thư trượt xuống đất vòng ra sau con hổ , không quên chém 1 nhát cực thấm vào chân của nó,khi mà con hổ chưa kịp cảm nhận sự đau đớn ở chân thì hắn bật lên cơ thể hắn song song với mặt đất , vung đao bổ thẳng xuống ,ví trí hắn bổ xuống là người con hổ
Phập!, Xoẹt!!!! Một cú bổ tất kích, và 1 đường rạch sâu vào cơ thể khiến con hổ không thể đứng dây được nữa
“Kết thúc nhé!”Hắn cầm long đao chém
Phâp!!! Phụtttttt!!! Chém lìa đầu con hổ ra khỏi người nó
Giết xong con hổ thì hắn lại lên Hắc Mã tiếp tục men theo sông mà đi
“Ê ngựa ngu, giờ mày tên là Tiểu Hắc nhá”Hắn đặt tên cho Hắc Mã của hắn là Tiểu Hắc
...
Không lâu sau hắn đã đến 1 ngôi nhà tranh ở ven sông, hắn đi vào
“có ai không?”Hắn hô lên
“Có!”Một người trung niên đằng sau hắn lên tiếng
Thiên Thư:”Chào chú!”
Người trung niên:”Ngươi đến đây làm gì?”
Thiên Thư đưa miếng ngọc của Nghĩa Phụ hắn cho người này và bảo:”Ông ý muốn gặp người”
Người này nghe vậy thì gấp rút lên ngựa chạy đi,để lại Thiên Thư đang muốn bảo chờ hắn, nhưng thôi thì hắn đành đi về 1 mình, trên đường về hắn dùng cung tiễn bắn chết 2 con gà rồi đem 2 con gà lên Tiểu Hắc và đi lên ngọn núi nhà mình
...
Khi về đến nhà thì thấy Nghĩa Phụ và người trung niên đang nói chuyện vui vẻ
Thiên Sách thấy Thiên Thư :”Nhi Tử, sao về muộn vậy?”
Thiên Thư:”Con đi bắt vài con gà”
Thiên Sách:”được rồi, hãy ngồi xuống đây đã”
Hắn ngồi xuống thì người trung niên kia cung kính với hắn:”Thiếu chủ!”
Thiên Sách:”Đây là Đinh Đông , một người hầu theo ta nhiều năm, và cũng là 1 cao thủ đấy”
Đinh Đông:”Phụng sự cho tướng quân , ta không dám nhận 2 chữ cao thủ”
Thiên Sách:”Đinh Đông là người đầu tiên ta dạy cho công pháp của Thiên Gia đó”
Thiên Thư :”Ồ ra vậy, Đinh thúc đừng có gọi ta là thiếu chủ như vậy, cứ gọi ta là Thiên Thư là được rồi.Dù sao thì Đinh thúc đường xa đến , hãy ở lại ăn bữa cơm với 2 cha con ta”
Đinh Đông:”Vậy ta xin tuân lệnh chứ không bằng cung kính”
...
Ngày hôm sau
Thiên Sách dậy sớm cầm đàn cổ tranh ra, Thiên Thư đang nấu ăn thì thấy ông dậy sớm
Thiên Sách ngồi giữa sân:”Ta muốn truyền cho con về sách lược, và cách đánh đàn cổ tranh mà Thiên Gia bao đời truyền lại, không biết con có muốn không?”
Thiên Thư:”Có ! Thưa Cha”
...
Đăng bởi | ArthasMerlin |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |