Đất Giao Châu Người Việt Trở Mình
Chương 5: Đất Giao Châu Người Việt Trở Mình.
Năm 540 triều đình nhà Lương lung lay dữ dội. Các thế lực thù địch tranh nhau nổi lên, chiến sự giao tranh khắp nơi. Đất Trung Hoa chia năm xẻ bảy, các thế lực quân phiệt chiếm lĩnh địa phương xưng hùng, lập ra quốc gia riêng không thần phục triều đình nhà Lương. Nhà Lương cho quân thảo phạt lực lượng chống đối. Chiến tranh lan ra khắp cả Trung Hoa. Dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán. Ở huyện Long Hưng thuộc Hoan Châu đất Giao Châu của người Việt, hào trưởng Lý Bí quyết định khởi nghĩa, nghĩa quân khắp nơi trên đất Giao Châu kéo về Hoan Châu tụ nghĩa, trong thời gian ngắn nghĩa quân đã lớn mạnh. Mùa xuân năm 541, Lý Bí lập đàn bố cáo trời đất sông núi đất Việt, kéo quân khởi nghĩa tấn công thành Long Biên. Thứ sử Giao Châu là Vũ Lâm Hầu Tiêu Tư triệu hồi các tướng bàn cách giữ thành. Sắc phong Tiêu Sử làm chủ tướng, Tôn Chính làm phó tướng bày binh bố trận ở chân thành Long Biên, quân số lên đến một vạn nghên chiến quân Lý Bí. Tướng nhà Lương là Tôn Chính cởi bạch mã cầm thương ra trước trận quát lớn:
- Bọn mang mọi các ngươi không lo yên phận sao lại dấy binh tạo phản, biết điều thì lui binh giải tán còn không ông đây làm cỏ hết cả lũ.
Các tướng quân của hào trưởng Lý Bí ai cũng bừng giận. Tướng Nguyễn Hưng cầm kích xin ra trận. Quân sư Tinh Thiều gọi đến căn dặn:
- Tôn Chính là tướng tài của nhà Lương, võ nghệ cao cường trong đời chinh chiến đã hạ nhiều tướng nỗi danh đất Trung Hoa. Tướng quân ra trận xin hãy cẩn thận. Nguyễn Hưng hét lớn trợ uy thúc ngựa lao tới xuất chiêu. Tôn Chính vung thương đón đánh tướng Nguyễn Hưng. Thương kích va vào nhau tạo lên tiếng (keng) kinh khiếp, thoán thấy mũi thương của Tôn Chính trược theo cán kích đánh thốc ngược vào mặt, Nguyễn Hưng ngã người tránh đòn vung kích đâm vào mạng sườn Tôn Chính, gã tướng giặc vội vòng thương đón đỡ đòn công tới. Tiếng trống thúc trận của hai bên vang lên giục giã. Được khoảng mười hiệp, tướng Nguyễn Hưng bên quân Lý Bí trúng đòn hiểm rơi xuống ngựa, máu trào ra sối xã ở trước ngực chết ngay tại trận. Chống thương xuống đất Tôn Chính cười ngạo mạng:
- Chút tài mọn mà cũng dám chiến với ta ư! Các ngươi đều thấy cả rồi đấy, còn kẻ nào không muốn sống thì hãy ra trận cho ta tiễn về chầu Diêm Vương.
Quân lính nhà Lương reo hò cổ vũ cho tướng của mình thắng trận. Quân sư Tinh Thiều lên tiếng:
- Vị tướng nào có bản lĩnh hãy ra trận lấy đầu Tôn Chính.
Triệu Túc thúc ngựa tiến tới bẩm báo:
- Quân sư, để lão đánh. Hồ Huy tiến ra vội vàng lên tiếng:
- Nghĩa phụ, hãy để con đánh trận này.
Nói rồi thúc chiến mã lao tới tướng Tôn Chính vung đao lớn tiếng:
- Tướng giặc hãy xem đao.
Người chưa đến mà sát đao bao phủ khắp thân mình. Tôn Chính kinh người vội múa thương đón đỡ. (Choan) tiếng binh khí va chạm vang lên sức mạnh khủng khiếp làm cánh tay của gã tướng giặc rã rời. Tôn Chính hoảng hốt vận công nắm chặc cán thương tung đòn đánh trả. Kẻ tám lạng người nửa cân, kẻ đánh người đỡ được hai mươi hiệp. Thì Hồ Huy ra chiêu Trăng Khuyết Xuyên Không trong Hồ Gia Đao Pháp, ánh đao đi như vầng trăng lướt đến yết hầu Tôn Chính.
- (Xoẹt).
Âm thanh của binh khí sắc bén cắt vào da thịt nghe thật lạnh người. Thân hình Tôn Chính còn ngồi trên lưng ngựa nhưng đầu đã bị Hồ Huy chém rơi lăn lóc dưới nền đất lạnh. Tướng quân Hồ Huy tung mình đưa tay lấy đầu Tôn Chính đưa lên cao, tiếng reo hò vang dội của quân khởi nghĩa hơn cả tiếng trống trận. Quân nhà Lương thấy tướng tài bị bay đầu lòng quân rối loạn trận pháp mất ổn định. Lý Bí thấy thế liền cho ba quân công vào trận địch.
Hai ngàn quân tiên phong do Hồ Công và Hồ Hải chỉ huy xông vào phá trận pháp của Tiêu Sử. Địa Sát Đao phát huy hết khả năng, quân tiên phong đi đến đâu trận pháp vỡ đến đó. Lý Bí lệnh cho trung quân tham chiến, các tướng Triệu Túc, Triệu Quang Phục, lão tướng Phạm Tu, Hồ Huy dẫn trung quân xông trận giết địch. Bức tranh đẫm máu của chiến tranh được vẽ lên bởi chính thần chết. Chiến trường không có chổ cho lòng khoan dung, ngươi không chết thì ta chết. Máu chảy thành dòng dưới chân thành Long Biên, xác quân xâm lược nhà Lương tử trận nằm chất chồng lên nhau. Thứ sử Giao Châu là Vũ Lâm Hầu Tiêu Tư cho đánh trống thu tàn binh rút vào trong thành. Một vạn binh chỉ hơn một ngàn người vào được thành Long Biên.
Quân Lương tổn hại nghiêm trọng dũng tướng Tôn Chính và mười phó tướng thiệt mạng trong trận. Hơn tám ngàn mạng binh sĩ tử trận, kể từ đó Tiêu Tư giữ chặc cổng thành cố thủ. Vì thiếu dụng cụ công thành nên Lý Bí cho ba quân vây thành Long Biên rất kín. Hơn một tháng sau, thấy quân trong thành sĩ khí xuống thấp lại thêm quân cứu viện các Châu của nhà Lương chờ hoài không thấy. Tướng Hạ Hầu Tấn chịu hết nổi đến thưa với Tiêu Tư:
- Đại nhân. Ngày mai cho tiểu tướng dẫn quân ra thành nghên chiến. Hơn tháng nay bị quân Lý Bí vây thành, nếu mình không đánh thì quân ta cũng tự tan. Nghe thấy thế, Tiêu Tư nghĩ cũng hết cách đành phong Hạ Hầu Tấn làm chủ soái, Tiêu Sử làm phó tướng mở cổng tây thành Long Biên ra bày binh bố trận. Quân Lý Bí kéo đến bày trận nghênh chiến.
Lão tướng Phạm Tu xin với quân sư Tinh Thiều được đánh trận này. Tuy tuổi ngoài sáu mươi nhưng thân thể lão tướng Phạm Tu còn tráng kiện lắm, thân hình cao lớn lại cầm song phủ cỡi ngựa ra trước trận nhìn không khác gì thiên tướng của nhà trời. Hạ Hầu Tấn xách lang nha bỗng cỡi ngựa lao đến hùng hổ ra chiêu. Đánh chưa được ba hiệp Hạ Hầu Tấn đã bị trúng một búa của lão tướng Phạm Tu bổ làm đôi.
Thấy chủ tướng bị tử trận phó tướng Tiêu Sử thúc ngựa tham chiến. Hồ Hải trông thấy thế liền thúc chiến mã lao ra chặn đánh. Hai tướng xông vào nhau ra chiêu hiểm ác, được mười hiệp Tiêu Sử bị trúng kiếm tướng Hồ Hải xuyên tim chết ngay tại trận. Quân Lương chết liền hai tướng lòng quân hoảng hốt rối loạn trận pháp. Lý Bí thấy thời cơ đã đến liền xua quân tràn lên tiêu diệt, tám ngàn quân giữ thành Long Biên bị quân Lý Bí giết sạch.
Tiêu Tư hoảng sợ đóng chặt cổng thành Long Biên ngày đêm lo nghĩ không yên. Chưa đến năm ngày đã sai sứ giả đem thư đến dâng thành Long Biên cho nghĩa quân của Lý Bí. "Trong thư viết chỉ cần toàn mạng để trở về cố quốc. Vàng bạc châu báu dâng mười xe, ngựa lừa đều để lại."
Lý Bí là người nhân từ đã chấp nhận những lời trong thư dâng hàng của Tiêu Tư. Lão tướng quân Triệu Túc liền lên tiếng
- Tướng bại trận còn lấy điều kiện ra nữa ư! Xin chúa công chỉ cho Tiêu Tư mang theo gia quyến, cấp lừa ngựa và lương thực rời khỏi Giao Châu. Không cho mang của cải cướp bóc của dân tộc ta về nước.
Các tướng sĩ đồng lòng hưởng ứng. Lý Bí ra lệnh quân sư Tinh Thiều viết thư trả lời theo ý của các tướng của mình. Tiêu Tư liền mừng rỡ chấp thuận mở cổng dâng thành. Vội vã dắt theo gia quyến rời thành Long Biên trở về cố quốc.
Ly Bí cho ba quân đóng ngoài thành Long Biên, cùng các tướng lĩnh vào thành vỗ về dân chúng, lệnh cho lão tướng Triệu Túc thu dọn chiến trường. Đem chiến mã của nhà Lương xung vào trong kỵ binh. Lệnh các tướng hạ trại kiên cố chuẩn bị chống quân giặc các Châu của nhà Lương đang trên đường tiến về thành Long Biên.
(Các bạn đọc hết chương xin hãy để lại lời bình luận dưới bài viết hoặc một like để động viên tinh thần cho tác giả)
Đăng bởi | Vannhanho |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 34 |