Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1089 chữ

Trương tướng quân :”chưa chạy à? Thiên thiếu gia?” trong thời khắc sinh tử ông vẫn trêu đùa Thiên Thư , nhưng việc trêu đùa này lại dành cho Thiên Thư một phần tôn trọng của 1 ngưòi lính đã cố gắng gia sức cảnh báo đến vị tướng của mình

Thiên Thư thì không vui vẻ với Trương tướng quân tý nào:”Tôi nghĩ ngài nên tập trung vào chiến trường đi , tuy tôi là thằng khốn nạn của Thiên gia nhưng bây giờ tôi cũng là 1 người lính”

Trương tương quân nghe vậy thì ấm lòng,trong lúc nước sôi lửa bỏng thì vẫn có người lsinh sẵn sàng chiến đấu với kẻ thù như vậy:”Cậu biết kẻ địch đến , thì chắc hẳn phải có kế sách nào phòng thủ chứ?”

Thiên Thư biết kẻ địch đến và cố gắng nói với Trương tướng quân nhưng bất thành , và trên danh nghĩa hắn chỉ là 1 thằng lính quèn , còn ngưòi phải đề ra kế sách phòng thủ phải là tướng quân mới đúng:”Ngài là tướng quân, mà lại hỏi một thằng lính rẻ rách như tôi sao?”

Trương tướng quân:”ta biết cậu vẫn giận ta, nhưng ta thấy cậu là ngưòi có tài, là sẵn sàng chiến đấu vì quê hương, người ta đã nói rồi lúc gian nan mới biết đâu là bạn” ông chìa tay ra với hắn

Thiên Thư:”Tôi sẽ không bắt tay với ông đâu! Nhưng nếu ông muốn nghe kế sách thì chắc tôi giúp được chút ít đây”

Trương tướng quân cười lên rồi vỗ vai Thiên Thư nhưng lại vỗ vào vai bên trái đúng vết thương của hắn:”Sao vậy? Bị thương à? À mà dù sao tên quân sư của ta cũng ngủm rồi, bây giờ cậu chính thức là quân sư của quân đội Nam Linh Thành. Trông chờ vào cậu, Thiên Thư!”

Tình hình không ổn với quân Nam Linh Thành, mặc dù Thiên Thư lệnh vừa đánh vừa lui lại cùng với việc tránh các đợt cung tiễn từ phía xa nhưng từ 1 nữa thành trong tay kẻ địch , chỉ sau 30 phút thì ba phần tư tòa thành đã mất, toàn binh lực quân phòng thủ cầm cự anh dũng quá lâu so với dự tính của Trương tướng quân, bị đẩy đến phía Bắc thành vào đúng khu vực chợ lớn

Thiên Thư bỗng nhiên những thấy mùi gì đó khá là nồng, sau khi đảo quanh 1 các tiệm gần đó thì hắn phát hiện mùi nồng từ 1 bình rượu bị rơi vỡ ra dưới đất, hắn mắt sáng lên thử đốt lửa rồi châm que lửa vào chỗ rượu vỡ dưới đất đó thì bùng lên 1 ngọn lửa nhỏ . Thiên Thư như bắt được vàng:”Trương lão đầu! Qua đây ! Chúng ta có thứ để cầm chân kẻ địch lâu hơn rồi”

Trương tướng quân nghe vậy thì chạy đến:”Cậu nói sao cơ? Có thứ cầm chân kẻ địch lâu hơn sao?”

Thiên Thư:”Ông có tin tôi không? Nếu như bây giờ không làm cái nagy thì 20 phút sau đầu hàng”

Trương tướng quân liều 1 phen cùng Thiên Thư:”Tin!!!!”

Thiên Thư ra lệnh cho toàn quân lấy hết rơm ,dạ, củi khô,tất tần tật những thứ gì đốt được kể cả nhà đem ra chặn hết , sau khi đầy đủ thứ dễ cháy trải dài ngang khu chợ cùng với một phần tư toà thành cuối cùng, hắn tiếp tục ra lệnh:”Lấy toàn bộ rượu trong nhà dân ,trong các tiệm ,đập vào khu vực cản kẻ địch bằng những thứ dễ cháy kia, có bao nhiêu rượu đem ra đập hết”

Quân Nam Sơn Man Quốc đánh đến một phần tư tòa thành cuối cùng thì bị chặn đứng lại bởi đám lửa lớn trải dài , bọn chúng không thể tấn công được nữa mà phải đành chờ Tướng quân của bọn chúng đến và ra lệnh

Quân phòng thủ thành công chặn đứng lại kẻ địch và đưa được dân thường ra khỏi thành nhưng vì tốc độ quân Nam Sơn Man Quốc rất nhanh nên quân lực phòng thủ phải chặn lại thêm 1 lúc nữa đến khi dân thường đến với Thiên Thủy Thành

Quân tiên phong Nam Sơn Man Quốc dừng lại thì 1 vị tướng lĩnh đến xem xét:”Mau dập lửa đi lũ ngu”

Trương tướng quân ngồi cạnh Thiên Thư ở 1 căn nhà nhỏ, cả 2 đang xem kẻ địch thông qua 1 bức tường bị đục ra 5 viên gạch lớn do Thiên Thư làm. Trương tướng quân:”gã đang chỉ huy kẻ địch là phó tướng của bọn chúng” nghe xong thì Thiên Thư rút nỏ ra, mãi từ lúc chiến trận đến giờ hắn mới rút nỏ gỗ ra để chiến đấu

Trương tướng quân thấy Thiên Thư cầm 1 thứu khá dị nó giống như 1 cây cung đặt ngang 1 khúc gỗ , hắn kéo dây cung đặt vào khe trên khúc gỗ rồi đặt tiễn vào rãnh trên khúc gỗ sao cho cuối mũi tên bằng với vị trí khe rãnh

Thiên Thư ngắm thẳng vào đầu tên phó tướng của kẻ địch rồi khi quyết đoán nhanh , hắn thả dây cung bắn 1 phát cực mạnh xuyên vào đầu tên phó tướng đang ra sức chỉ huy quân lính

Phập!!! Phó tướng của kẻ địch đã tử trận ngã xuống ngựa

Thiên Thư kéo Trương tướng quân dậy;”Đảo vị trí mau!”

Sau khi phó tướng bị ám sát thì quân binh bắt đầu rối loạn , 1 số gã vung thủ nhận ra vị trsi bắn tiễn và phóng hàng loạt tiễn vào căn nhà mà Thiên Thư vừa ở. Thiên Thư biết điều đó từ trước và đã chạy ra 1 căn nhà nhỏ khác nạp tiễn và chờ đợi

Trương tương quân sau khi thấy Thiên Thư hạ 1 tên phó tướng thì sướng vỗ vai hắn liên tục, Thiên Ly:”Vỗ ít thôi đang đau...”

Trương tướng quân:”Khà khà! Bắn hay đây! Phó tướng bị ám sát thì thằng chủ tướng sẽ lộ diện mà thôi”

Tin báo phó tướng tử trận đã đến với chủ tướng của quân Nam Sơn Man Quốc , khiến tên chủ tướng này phải đến ngay vị trí của quân tiên phong để chỉ huy. Đám lửa vẫn lan rộng và mãi không hề tắt khiến quân tiên phong Nam Sơn Man Quốc bất lực hoàn toàn

...

Bạn đang đọc Thời Thế Triệu Anh Hùng sáng tác bởi ArthasMerlin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ArthasMerlin
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.