Chương 71: Hành Trình Khép Lại và Sự Thật Phơi Bày
Chương 71: Hành Trình Khép Lại và Sự Thật Phơi Bày
Trương Dương nhẹ nhàng tiến tới, nắm lấy cuốn sách cổ. Cuốn Thiên Thư Số 7 nằm gọn trong tay hắn, tỏa ra một luồng sáng bí ẩn. Cả nhóm Thất Đại Thánh đứng xung quanh, ai nấy đều nín thở, chờ đợi điều kỳ diệu sẽ xảy ra.
Trương Dương (cảm nhận sức mạnh từ cuốn sách, giọng nói đầy thận trọng): “Cuối cùng, chúng ta đã đến được đây.”
Nhưng trước khi Trương Dương kịp mở cuốn sách, một bóng đen từ đâu xuất hiện, lạnh lẽo như bóng đêm vĩnh hằng. Đó chính là Hắc Thủ, kẻ có đôi mắt đỏ rực, đầy đáng sợ.
Hắc Thủ (giọng nói trầm đục, nhưng lại chứa đầy sự đe dọa): “Các ngươi thật sự nghĩ rằng có thể chạm vào sức mạnh của Thiên Thư mà không phải trả giá sao?”
Tề Thiên Đại Thánh (tay nắm chặt vũ khí, giọng nói kiên định): “Dù ngươi có là ai, chúng ta cũng sẽ không lùi bước. Chúng ta đã đi quá xa để có thể từ bỏ.”
Hắc Thủ (cười nhạt, ánh mắt đầy sự mỉa mai): “Các ngươi nghĩ mình là những người anh hùng, nhưng các ngươi chỉ là những con rối trong tay kẻ khác mà thôi.”
Di Thăng Đại Thánh (nghi ngờ, giọng nói sắc bén): “Ngươi nói vậy là có ý gì? Kẻ nào đang điều khiển chúng ta?”
Hắc Thủ (ánh mắt sâu thẳm): “Ta cũng chỉ là một kẻ tôi tớ. Chủ nhân thực sự của các ngươi không ai khác chính là Thần Sáng Tạo, người đã viết nên số phận của các ngươi, và hắn có một cái tên rất đỗi quen thuộc… Seven Tôn.”
Cả nhóm bàng hoàng, không tin vào những gì vừa nghe. Thần Sáng Tạo, kẻ đứng sau tất cả, lại chính là người đã tạo ra thế giới này, viết nên câu chuyện họ đang sống.
Di Thăng Đại Thánh (cười mỉa, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc): “Vậy là tất cả chúng ta đều chỉ là những nhân vật trong một câu chuyện sao?”
Hắc Thủ (gật đầu, giọng nói pha chút hối tiếc): “Đúng vậy. Và ta cũng không khác gì các ngươi. Mọi hành động, mọi suy nghĩ của ta đều do hắn quyết định. Nhưng giờ đây, khi các ngươi đã biết sự thật, các ngươi có thể làm gì?”
Trương Dương (nhìn cuốn sách trong tay, cảm thấy nặng nề): “Vậy thì mục đích của hành trình này là gì? Chúng ta chiến đấu vì cái gì?”
Hắc Thủ (cười lớn, giọng nói đầy thách thức): “Chiến đấu? Các ngươi chưa bao giờ thực sự chiến đấu. Các ngươi chỉ làm theo những gì hắn muốn. Nhưng đừng lo, hắn không phải là một kẻ độc ác. Hắn chỉ thích chơi đùa với số phận của các ngươi mà thôi.”
Trong khoảnh khắc đó, không gian xung quanh đột nhiên biến đổi, tất cả cảnh vật trở nên mờ nhạt và biến mất. Cả nhóm Thất Đại Thánh, Trương Dương, và Hắc Thủ bỗng dưng cảm thấy một sức ép kỳ lạ bao trùm lên họ.
Tề Thiên Đại Thánh (lo lắng): “Chuyện gì đang xảy ra?”
Một tiếng cười lớn, vang vọng từ một nơi nào đó, như xuyên thấu cả không gian và thời gian. Một giọng nói vang lên, âm điệu đầy quyền năng và cũng pha lẫn chút hài hước:
Seven Tôn (với giọng điệu tự tin): “Các ngươi thật sự nghĩ rằng mọi thứ diễn ra theo cách các ngươi hiểu sao? Ta đã viết ra tất cả, và giờ ta sẽ sửa lại một vài đoạn cho hợp lý hơn.”
Ngay lập tức, toàn bộ nhóm Thất Đại Thánh và Hắc Thủ bị cuốn vào một vòng xoáy ánh sáng. Khi họ mở mắt ra, họ thấy mình đứng trong một căn phòng tối giản, nơi không gian giống như một tờ giấy trắng không giới hạn. Trước mặt họ là một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc giản dị, cầm trên tay một cây bút.
Seven Tôn (vui vẻ, nhìn vào cả nhóm): “Chào mừng các ngươi đến với không gian của Thần Sáng Tạo.”
Trương Dương (ngỡ ngàng): “Ngươi… ngươi là ai?”
Seven Tôn (cười lớn, chỉ vào chính mình): “Ta là người viết ra câu chuyện này, và các ngươi là những nhân vật mà ta đã tạo ra. Ta đã tạo ra tất cả các ngươi, từng chi tiết, từng hành động, từng suy nghĩ.”
Khiếu Thiên Đại Thánh (với ánh mắt tức giận): “Ngươi đùa giỡn chúng ta sao? Chúng ta đã chiến đấu, đã hy sinh vì điều gì?”
Seven Tôn (cười nhạt): “Ta không đùa. Các ngươi đã có một cuộc hành trình tuyệt vời, nhưng tất cả chỉ là một phần của câu chuyện mà ta đã viết. Nhưng các ngươi đừng lo, ta đã dành cho các ngươi một cái kết… đáng nhớ.”
Cả nhóm im lặng, không biết phải phản ứng ra sao. Cuối cùng, Tề Thiên Đại Thánh bước tới, với ánh mắt quyết tâm:
Tề Thiên Đại Thánh: “Nếu ngươi là Thần Sáng Tạo, vậy hãy viết tiếp câu chuyện của chúng ta. Đừng để nó kết thúc tại đây. Chúng ta vẫn còn nhiều điều để làm.”
Seven Tôn nhìn cả nhóm một lúc, rồi bất ngờ cười phá lên.
Seven Tôn: “Các ngươi thật sự thú vị. Được rồi, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội. Câu chuyện này chưa kết thúc, nhưng hãy nhớ rằng, mọi thứ có thể thay đổi bất cứ lúc nào… nếu ta muốn.”
Ngay khi nói dứt lời, Seven Tôn giơ bút lên, viết một dòng chữ trên không trung. Cả nhóm đột nhiên cảm thấy không gian xung quanh họ thay đổi lần nữa, và họ biến mất trong một chớp mắt.
Thế giới trở lại như cũ, nhưng lần này, họ biết rõ rằng mọi thứ đều do một người điều khiển. Và ở một nơi nào đó, Seven Tôn đang ngồi viết tiếp câu chuyện của họ, với một nụ cười tinh quái trên môi.
Đăng bởi | yy11566076 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |