Lập Được Đánh Cuộc
Diệp Huyền Thiên trong lòng bất quá rõ ràng, nếu không có Vạn Bảo Đường cung cấp linh bảo dược liệu, nhóm con cháu Diệp gia sau này muốn thăng cấp sẽ thực sự khó khăn……
“Nhan…… Nhan lão bản…… Thái độ vừa rồi của ta xác thật có chút quá mức, nhưng lời ta nói cũng không phải đùa, Diệp Tịch nếu có thể đoạt quán quân, Phách Linh Huyền Đan nhất định toàn bộ trả lại cho hắn!”
“Ân?” Nhan Hương Ly hơi nghiêng mắt.
“Ôi ôi! Xem trí nhớ của ta này, nếu Diệp Tịch có thể xông vào trước một trăm tên, Phách Linh Huyền Đan tuyệt đối còn nguyên mà trả cho hắn!” Kinh nghiệm thương trường của Diệp Huyền Thiên sao có thể không hiểu ý tứ Nhan Hương Ly, vội vàng sửa miệng nói lại.
Bất quá kỳ thật trong lòng hắn cũng rõ ràng, thiên phú hiện tại của Diệp Tịch, đừng nói là trước một trăm tên, phỏng chừng ngay cả tư cách báo danh cũng không có!
Luận võ đài chỉ dành cho những người chưa đến 17 tuổi mới được tham gia thi đấu, Diệp Tịch mới mười bốn tuổi đã muốn tham gia, huống hồ vẫn là cái phế mạch, mà cường giả khóa trước, cơ bản mỗi người đều có tu vi Tiên Thiên Cảnh, ở trước mặt bọn họ, Diệp Tịch cũng không bằng con kiến hôi.
Đừng nói là cho Diệp Tịch một lần cơ hội, cho dù để Diệp Tịch tu luyện thêm mười năm nữa, phỏng chừng cũng không vào được trước một trăm tên!
“Ân, Huyền Thiên trưởng lão quả nhiên là người sảng khoái.” Nghe Diệp Huyền Thiên hứa hẹn, Nhan Hương Ly lộ ra nụ cười khuynh thành.
Sau đó, nàng quay đầu cúi người đối Diệp Tịch ôn nhu nói: “Được rồi, Diệp Tịch, ngươi trở về hảo hảo tu luyện đi, tỷ tỷ thực chờ mong biểu hiện của ngươi!”
Khoảnh khắc Nhan Hương Ly cúi người, bộ ngực no đủ lộ ra vô cùng sinh động, làm Diệp Tịch xem đến tim đập loạn.
Nhưng hắn cũng không biết nên nhìn chỗ nào mới tốt, định lảng tránh, nhưng trong lòng lại rục rịch không yên, loại cảm giác xa lạ này làm người hắn có chút nóng lên.
Nhưng hắn vẫn là đối với Nhan Hương Ly giữ khoảng cách, nho nhã lễ độ nói: “Cảm ơn Nhan lão bản!”
Nhan Hương Ly tự nhiên nhìn ra Diệp Tịch xấu hổ, nhưng nàng cũng không có lảng tránh hoặc che lấp, ngược lại cố ý đem thân mình cuối càng thấp, cười quyến rũ nói: “Tạ tỷ tỷ cái gì nha? Tỷ tỷ lại không có giúp ngươi đem đan dược kia lấy về.”
Nhìn Nhan Hương Ly tiến thêm một bước, Diệp Tịch bên tai có chút nóng lên, bên dưới quấn quít, ánh mắt hắn bình tĩnh, hướng Nhan Hương Ly nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn Nhan lão bản thông tình đạt lý.”
“Đây đều do ngươi tranh thủ được, kế tiếp liền phải xem biểu hiện của ngươi. Đúng rồi, về sau cũng đừng gọi ta là Nhan lão bản, kêu Hương ly tỷ thì tốt rồi, nhanh trở về tu luyện, đừng làm cho Hương ly tỷ thất vọng nga!”
Nhan Hương Ly mỉm cười xinh đẹp nhìn Diệp Tịch nói, cũng vỗ vỗ đầu Diệp Tịch, trong mắt đối với thiếu niên trước mặt tràn ngập mong đợi.
“Hương ly tỷ yên tâm, ta chắc chắn sẽ cố gắng tu luyện, không cô phụ kỳ vọng của ngươi!” Diệp Tịch kiên định nói, rồi sau đó, hắn cũng không lưu lại, rời khỏi dược linh các.
Trên đường trở về, hắn vừa đi vừa suy tư, tuy rằng hắn không biết vì sao Nhan Hương Ly coi trọng hắn như thế, nhưng hắn cảm giác được ấm áp từ trong lời nói của Nhan Hương Ly, cũng làm hắn lần nữa quyết tâm trở nên mạnh mẽ.
Bên trong cuộc so tài tỷ võ ở ba tháng sau, đại đa số đối thủ đều là cường giả năm trước, lấy thực lực hiện tại của hắn, muốn ở bên trong bộc lộ tài năng thực sự không dễ.
Nhưng hắn biết, cạnh tranh càng kịch liệt, càng có thể bộc phát ý chí chiến đấu cùng tiềm lực của bản thân.
Nhưng chỉ có ý chí chiến đấu cùng tiềm lực thì xa xa cũng không đủ, hắn đã đột phá Tiên Thiên Cảnh, nếu có thể nắm giữ một ít võ kỹ, chắc chắn thực lực của bản thân sẽ càng được nâng cao.
Thời điểm cùng Diệp Phi Vân, hắn liền cảm nhận được ưu thế của võ kỹ.
Nếu chính mình không tránh được một chiêu phong đao quyền kia của Diệp Phi Vân mà nói, hôm nay hắn chưa chắc sẽ hoàn hảo không tổn hao gì mà đứng ở chỗ này.
Tuy rằng hắn biết tốc độ tu luyện hiện tại của bản thân vượt xa người khác, nhưng không có võ kỹ mà nói, khi giao thủ với võ giả cùng cảnh giới khẳng định sẽ phi thường bị động.
Hắn một lòng muốn tăng thực lực, cũng không vội vã trở về, mà là đi tới nơi cất giữ bí tịch võ kỹ của Diệp gia võ tịch các.
Lối vào võ tịch các, có một nữ tử như không nhiễm phàm trần ngồi đó, khí tức của nữ tử này lại mang theo vài phần tiên khí.
Nữ tử vẻ mặt lạnh lùng, da thịt trắng nõn, hơn nữa đôi mắt trong vắt như nước, làm cho người ta xuất hiện một loại khoảng cách không thể thân cận.
Nữ tử cũng không phải tộc nhân Diệp gia, mà là người mà hơn bốn năm trước đại trưởng lão của Diệp gia liều mình cứu về, tên là Đoạn Nguyệt Tâm.
Đoạn Nguyệt Tâm năm nay mười tám, thời điểm đi vào Diệp gia đại khái cũng bằng tuổi Diệp Tịch lúc này.
Mà thân thế của Đoạn Nguyệt Tâm, cũng không có người hỏi đến, nàng cũng chưa từng cùng người nhắc tới.
Bất quá vì báo đáp ân tình của đại trưởng lão, nàng đáp ứng đại trưởng lão đã mất thay Diệp gia trông giữ võ tịch các 5 năm.
Diệp Tịch bước qua cửa, liền bị dung nhan tuyệt thế kia của Đoạn Nguyệt Tâm làm cho kinh diễm!
Trước kia hắn cảm thấy Diệp Vân Tâm cũng đã rất xinh đẹp, nhưng so sánh cùng Đoạn Nguyệt Tâm, quả thực chính là cách biệt một trời!
Đoạn Nguyệt Tâm đẹp, không cùng thế tục liên quan, là vẻ đẹp của sự thanh dật thoát tục phiêu miễu như tiên nữ.
Không biết vì sao, thời điểm tới gần Đoạn Nguyệt Tâm, lại cảm giác được một trận uy áp khó hiễu, loại uy áp này thậm chí còn mạnh hơn so với thời điểm đối mặt với trưởng lão trong gia tộc.
Tuy rằng nhận thấy có người lại gần, nhưng Đoạn Nguyệt Tâm cũng không ngẩng đầu, chỉ là thuận tay đem sổ báo danh mở ra, cầm bút hỏi: “Tên?”
“Diệp Tịch.”
Khi nghe được hai chữ“Diệp Tịch”, Đoạn Nguyệt Tâm hơi nâng đầu.
Tuy rằng nàng không phải người Diệp gia, nhưng sự tích của Diệp Tịch, nàng ít nhiều vẫn là có nghe thấy.
“Diệp Tịch không phải thức tỉnh ra nhất giai phế mạch sao? Như thế nào còn đến võ tịch các?”
Trong lòng nàng thầm nghĩ một chút, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ là theo bản năng mà nhìn Diệp Tịch một cái, liền thu hồi ánh mắt không gợn sóng, tiện đà mở miệng bổ sung nói: “ Trong ba tháng chỉ có thể mượn một quyển võ tịch bên trong võ tịch các, mặt trời lặn là lúc đóng cửa.”
“Đa tạ tỷ tỷ!” Đối mặt với cách nói chuyện lạnh lùng của Đoạn Nguyệt Tâm, Diệp Tịch vẫn tỏ thái độ nhiệt tình biết ơn, sau đó liền bước nhanh vào trong võ tịch các.
Trong Vẫn Thiên đại lục, uy lực của võ kỹ phân chia cao thấp thành tứ giai là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, hơn nữa mỗi một giai lại chia làm ba cái cấp bậc sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp, mỗi một giai thậm chí mỗi một đẳng cấp võ kỹ cũng đều tồn tại uy lực chênh lệch gấp mấy lần.
Võ tịch các của Diệp gia tổng cộng chia làm hai tầng, cất giữ đủ loại võ tịch lưu truyền hơn một ngàn năm của Diệp gia tới nay.
Lầu một cất giữ chính là Hoàng giai võ kỹ, võ giả có cảnh giới Tiên Thiên Cảnh trở lên mới có thể tùy ý mượn đọc. Mà lầu hai lại cất giữ một ít Huyền giai võ kỹ tương đối trân quý của Diệp gia, chỉ có võ giả đạt tới Chân Linh Cảnh mới có thể mượn đọc.
Mà Thiên giai cùng với Địa giai võ kỹ, ở trong Lưu Li quốc đều thập phần hiếm thấy, chỉ có tồn tại như Võ Lăng Thiên Tông thoát ly với quốc gia, là một trong những thế lực lớn của các đại tông phái mới có được vài quyển, nhưng cũng không nhiều lắm.
Diệp Tịch đi vào trong các, cũng nhìn đến vài tên đệ tử Diệp gia đang chú tâm lựa chọn võ kỹ thích hợp với mình.
Võ tịch các quy định mỗi ba tháng mới có một lần cơ hội được mượn đọc võ kỹ, cho nên bọn họ mới thận trọng chọn lựa võ kỹ thích hợp với mình, tránh cho chọn sai lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Võ kỹ phòng ngự, võ kỹ phụ trợ, võ kỹ công kích…… Xem ra muốn tìm được võ kỹ thích hợp trong vô số võ tịch tại đây cũng không đơn giản a……” Diệp Tịch đứng trước một kệ sách, không khỏi hít sâu một hơi nói.
Đăng bởi | kyothinh91 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |