Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tè Ra Quần

Phiên bản Dịch · 1654 chữ

“Ta nói lại lần nữa, nhặt lên.” Rất rõ ràng, Diệp Tịch đã không muốn tiếp tục nhịn nữa.

Diệp Trường Phong cùng với những tên tộc nhân này, không có một cái nào không làm cho lòng hắn nguội lạnh.

Nghe được Diệp Tịch nói xong, tất cả mọi người ở đây không khỏi giật mình, nhưng lại tiếp tục buông lỏng, Diệp Tịch bây giờ đã không còn bất luận uy hiếp gì nữa.

Nhưng mà Diệp Trường Phong nơi nào còn có thể nhịn, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại bị một cái phế vật lặp đi lặp lại nhiều lần tỏ thái độ, cái này làm cho một đại thiếu gia như hắn không biết phải vứt mặt đi đâu!

“Ha hả! Đồ phế vật! Muốn ta nhặt!?”

Hắn chợt kéo khóe miệng, trực tiếp giơ lên chân phải, tính toán đem một chân kia dẫm nát quyển tàn thư!

Nhưng mà, chân còn chưa rơi xuống đất, một cổ kình phong mạnh mẽ đột nhiên gào thét đến trước mặt hắn, lúc hắn còn không có nhìn rõ trước mắt đến tột cùng đã xảy ra tình huống như thế nào, đột nhiên cằm bị ăn đau!

Răng rắc!

Hàm dưới nháy mắt vỡ vụn, tiếp theo cả người hắn liền giống như một cái bao cát, bay ngược ra ngoài!

“Cái gì…… Thật nhanh a!!” Tộc nhân ở một bên quan sát, chính là xem đến trợn mắt há mồm!

Oanh!

Diệp Trường Phong hung hăng té xuống mặt đất, chấn đến mặt đất nổi lên một trận dư âm, phảng phất toàn bộ đại địa đều đang rung động……

“Này……” Không ai dám tin tưởng, chỉ là trong nháy mắt, một người cao bảy thước, nặng hai trăm cân, cứ như vậy bị đánh ngã, hơn nữa vẫn là bị một cái phế vật thức tỉnh nhất giai phế mạch đánh ngã.

Ngay cả Đoạn Nguyệt Tâm vừa mới xoay người chuẩn bị đóng cửa võ tịch các, đều không khỏi quay đầu lại, hai mắt ngưng tụ nhìn Diệp Tịch.

Thức như sao băng, lực hám sơn hà!

Nếu nàng không có nhìn lầm mà nói, vừa rồi Diệp Tịch ra chiêu, đó là thức thứ nhất của 《 Thiên Tàn Chân 》sao băng thức!

“Hắn nhanh như vậy liền đem thức thứ nhất của 《Thiên Tàn Chân 》 học xong? Lại còn có có thể phát huy ra uy lực cường đại như vậy?”

Ở võ tịch các này 5 năm, bên trong mỗi một quyển sách, nàng đều có đọc qua, tàn thư này tự nhiên cũng ở trong đó.

Cũng chính vì đọc hết những thứ võ kỹ này, nàng mới có thể cảm thấy kinh ngạc.

Một bộ chân pháp võ kỹ, cho dù võ giả có thiên phú cực cao, có thể thức tỉnh ra lục giai thất giai linh mạch đi nữa, cũng không có khả năng trong nửa ngày thời gian ngắn ngủi như vậy liền hiểu thấu đáo a, mà Diệp Tịch lại có thể đem chiêu thức thi triển thành thạo đến vậy!

Ở nơi nàng sinh ra, người có thiên phú dị bẩm, nàng xác thật gặp qua không ít, nhưng thiên phú giống Diệp Tịch vậy, nàng vẫn là lần đầu thấy!

Đến bây giờ, giữa hàng mày thanh tú của Đoạn Nguyệt Tâm vẫn xuất hiện một tia kinh ngạc, còn có một chút kích động.

Lại nhìn Diệp Trường Phong đang nằm trên mặt đất, máu tươi đã nhiễm đỏ hơn nữa khuôn mặt, mà trong ánh mắt của hắn, trừ bỏ kinh ngạc, vẫn là kinh ngạc.

Trong đầu nhớ lại một cước kinh khủng vừa rồi của Diệp Tịch, hắn nghĩ lại liền cảm thấy sợ hãi.

Lúc này Diệp Tịch đứng ở trước mặt hắn, quần áo theo gió phiêu dật, giống như một tôn chiến thần, làm hắn nhìn thôi đã thấy run lên.

“Tịch…… Tịch ca…… Ngài đừng nhúc nhích…… Ta…… Ta đi nhặt……”

Nhìn Diệp Tịch chuẩn bị khom lưng nhặt 《 Thiên Tàn Chân 》trên mặt đất, Diệp Trường Phong cố nén đau đớn kịch liệt ở cằm truyền tới, cấp tốc lộn nhào đem 《 Thiên Tàn Chân 》 trên mặt đất nhanh chóng nhặt lên, ở trên người lau rồi lại lau, sau đó mới thật cẩn thận run run rẩy rẩy mà đem tàn thư đưa tới trên tay Diệp Tịch.

Vừa rồi một cước của Diệp Tịch, đã hoàn toàn đem hắn đánh phục, không chỉ vì cước pháp của Diệp Tịch lợi hại, càng làm cho hắn kinh ngạc chính là tốc độ của Diệp Tịch.

Trước đây hắn cũng chưa từng gặp qua người nào có tốc độ tấn công nhanh như Diệp Tịch vậy, quả thực giống như kinh hồng, thế như phi ưng!

“Vừa rồi đó là chân pháp võ kỹ sao?”

“Diệp Tịch khi nào học được chân pháp võ kỹ? Không đúng! Diệp Tịch khi nào đột phá đến Tiên Thiên Cảnh? Không phải nhất giai phế mạch là không có khả năng đột phá sao!?”

……

Mọi người im lặng thật lâu cũng không lên tiếng, thẳng đến khi nhìn bộ dáng chật vật của Diệp Trường Phong, mới lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

“Diệp Tịch sao có thể sẽ đột phá? Hơn nữa vẫn là trong khoảng thời gian ngắn như vậy! Rõ ràng hắn thức tỉnh chính là nhất giai phế mạch a!”

“Không sai, chính là Tiên Thiên Cảnh nhất trọng!”

Nhưng khi cảm nhận được khí tức chỉ có võ giả Tiên Thiên Cảnh mới có dao động trên người Diệp Tịch, toàn bộ nghi ngờ đều biến mất.

“Tiên Thiên Cảnh nhất trọng, còn nắm giữ chân pháp võ kỹ khủng bố như vậy……”

Nghĩ đến đây, mọi người vây xem đều lộ ra thần sắc sợ hãi, nghĩ tới vừa rồi chính mình còn buông lời cười nhạo châm chọc Diệp Tịch, cảm thấy mất mặt xấu hổ không thể ở lại, lập nhanh chóng rời đi.

Mà Diệp Trường Phong càng là sợ tới mức tè ra quần, sau khi đem tàn thư đưa cho Diệp Tịch, liền vô cùng lo lắng mà biến mất khỏi hiện trường, sợ đi chậm một bước liền sẽ bị Diệp Tịch bắt trở về đánh thêm một trận nữa.

Mọi người rời đi, Đoạn Nguyệt Tâm cũng chuẩn bị rời đi.

“Tỷ tỷ……”

Đột nhiên, âm thanh của thiếu niên từ phía sau truyền đến.

“Diệp Tịch?” Nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Diệp Tịch hướng mình đi tới, trong lòng nàng khẽ run lên, hô hấp có chút dồn dập.

Trải qua một màn vừa rồi, người luôn cao ngạo lạnh lùng như nàng, thế nhưng cũng bắt đầu để ý tới thiếu niên này.

Ở Lưu Li quốc nho nhỏ này lại có thể xuất hiện thiếu niên thiên tài như vậy, nàng xác thực cảm thấy thập phần ngoài ý muốn cũng thập phần thưởng thức.

“Chuyện gì?” Đoạn Nguyệt Tâm đánh giá cái thiếu niên không dính bụi trần này, ánh mắt cũng bớt đi vẻ lạnh lùng.

“Tàn thư này…… Bị bẩn, đến lúc đó còn có thể trả về không?” Diệp Tịch có chút lúng túng nói.

Vừa rồi bị Diệp Trường Phong kia dẫm mấy cái, tuy rằng không có đem 《 Thiên Tàn Chân 》 dẫm nát, nhưng lại dính vào không ít bụi bặm, vốn dĩ mặt bìa đã cũ nát chịu không nỗi giờ lại thêm vài phần tàn tạ.

“Không cần trả.” Đoạn Nguyệt Tâm ngữ khí đạm nhiên nói.

“A?! Không cần trả? Vậy ta phải bồi thường bao nhiêu tiền?” Diệp Tịch có chút không biết làm sao, vội vàng hỏi.

Trước kia thời điểm hắn vẫn còn là thiên tài, gia tộc định kỳ đều sẽ phát cho hắn một ít tiền dùng để mua sắm linh đan linh dược tẩm bổ thân thể phụ trợ tu luyện, hiện tại hắn đã bị gia tộc vứt bỏ, phỏng chừng về sau muốn mua linh đan linh dược, đều không có tiền a.

Cho nên thời điểm nghe được Đoạn Nguyệt Tâm nói không cần trả, hắn trước tiên nghĩ đến phải bồi thường bao nhiêu tiền.

“Phụt, đồ đầu đất, ta nói không cần trả, chính là tặng cho ngươi.”

Đoạn Nguyệt Tâm không khỏi bị biểu cảm của Diệp Tịch chọc cho vui vẻ, khóe miệng khẽ cong, tựa như cửu thiên huyền nữ tươi cười.

quyển 《 Thiên Tàn Chân 》 này vốn dĩ cũng đã bị bỏ hoang, nếu không phải Diệp Tịch tới mượn, phỏng chừng nó cũng chỉ có thể vẫn luôn nằm ở trên kệ sách kia đi.

Hơn nữa Diệp Tịch có thiên phú cùng lĩnh ngộ năng lực tốt như vậy, nói không chừng trong một ít thời gian, là hắn có thể hoàn toàn hiểu thấu đáo nội dung của 《 Thiên Tàn Chân 》 này, đem 《 Thiên Tàn Chân 》 tặng cho Diệp Tịch, cũng coi như là phát huy giá trị của nó.

“Ồ! Cảm ơn tỷ tỷ!” Diệp Tịch bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Đoạn Nguyệt Tâm tươi cười như tiên nữ, tâm tình nháy mắt thoải mái rất nhiều.

“Ngươi thiếu tiền dùng sao? Ta ngược lại có một biện pháp kiếm tiền, bất quá……” Đoạn Nguyệt Tâm chớp chớp mắt, có chút trầm ngâm nói.

“Bất quá cái gì?” Diệp Tịch thấy có con đường có thể kiếm tiền, lập tức hứng thú hỏi.

Phải biết rằng, có tiền liền có thể đi mua linh đan linh dược, có linh đan linh dược tu luyện càng thêm thuận lợi, nhìn hiệu quả sau khi Diệp Phi Vân dùng Phách Linh Huyền Đan liền đủ để nhìn ra tác dụng của linh đan linh dược cường đại cỡ nào!

Bạn đang đọc Thông Thiên Đế Tôn edit của Đoạn Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kyothinh91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.