Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1973 chữ

Hàn Thịnh Vĩ cũng nghe được nội dung của cuộc gọi, nếu trước kia có khả năng anh còn muốn đi xem thứ mới mẻ hay ho, nhưng từ khi bị thụ yêu chà đạp đã hoàn toàn dập tắt ý nghĩ xem náo nhiệt. Làm người khá tốt, vẫn đừng đi ra ngoài tìm đường chết thì hơn, nhỡ đâu lại bị thứ gì cuốn lấy thì ngay cả khóc chết còn không kịp.

Rất nhiều chỗ trên khuôn mặt của Hàn Thịnh Vĩ bị cắt rách da, từng vết thương nhuộm đầy máu, quần áo cũng rách tung tóe nhìn không ra màu vốn có. Anh vừa cầm theo cây gậy đen vừa ôm hộp cơm làm bằng gỗ, dưới cánh tay còn kẹp một cái tráp đựng sách, tạo hình từ đầu đến chân giống như dân chạy nạn đang trở về vậy, thảm không nỡ nhìn.

Hàn Thịnh Vĩ vừa mới xuống xe chưa đi được vài bước đã bị bảo vệ tuần tra ngăn lại, mấy thanh niên cứng cỏi không nói hai lời trực tiếp đuổi người đi. Hàn Thịnh Vĩ vừa cầm gậy ngăn bọn họ lại vừa tự chứng minh sự trong sạch của mình: “Tôi là Hàn Thịnh Vĩ ở biệt thự số 26, mỗi ngày các anh đều chào hỏi với tôi mà, nhìn kỹ lại được không?”

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn kỹ một lúc lâu mới dùng vẻ mặt vô cảm lắc đầu: “Quá bẩn không thấy rõ, anh vẫn đi cùng chúng tôi ra ngoài đi.”

“Đợi đã……” Hàn Thịnh Vĩ lui ra sau một bước: “Nếu không thì anh gọi cha mẹ tôi tới đón tôi, nhất định họ có thể nhận ra tôi.”

“Vậy cũng không thể đứng đây ảnh hưởng đến hình ảnh của tiểu khu chúng tôi, trước hết anh đi vào phòng an ninh với chúng tôi đã, chúng tôi sẽ thông báo chủ nhà tới phân biệt.”

Cả người Hàn Thịnh Vĩ đau nhức, hai đùi nặng như rót chì, anh thật sự không muốn lại đi tới cổng của tiểu khu. Trong lúc hai bên đang giằng co thì Hàn Thịnh Vĩ nhìn thấy chỗ rẽ bên hồ có một bóng dáng quen thuộc bèn lập tức hưng phấn hô to: “Mẹ ơi!”

Sau khi Lưu Thục Cầm nghe thấy âm thanh thì có quan sát khắp nơi rồi thắc mắc với hàng xóm: “Sao giống như tôi nghe thấy Thịnh Vĩ nhà tôi đang gọi tôi vậy nhỉ?”

Hàng xóm gật đầu rồi cũng quan sát xung quanh: “Tôi cũng nghe thấy tiếng Thịnh Vĩ nhà bà, chỉ là không thấy người đâu!”

Hàn Thịnh Vĩ tuyệt vọng lau vết bẩn trên mặt rồi vung vẩy que cời lửa lại hô tiếp: “Mẹ, con ở đây mà!”

Lập tức mọi người vây quanh hồ đang tản bộ đều dừng bước nhìn Hàn Thịnh Vĩ không biết có nên tin hay không, rồi lại yên lặng chuyển tầm mắt sang Lưu Thục Câm đang ngây người. Lưu Thục Cầm vừa nhìn thấy bộ dáng của Hàn Thịnh Vĩ thì cơn tức bốc lên, hai ba bước đã đi đến rồi mắng xối xả: “Con đang đi xin cơm đấy hả?”

Hàn Thịnh VĨ yên lặng đưa hộp cơm trong tay cho Lưu Thục Câm: “Còn để dành cho mẹ nửa hộp đấy, ăn rất ngon……”

Lưu Thục Cầm: “……”

Hàn Hướng Nhu đỗ xe xong thì bước nhanh tới tiệm cà phê, Trương Định đang ở cửa chờ vội vàng đi tới chào hỏi với cô rồi đưa cô tới vị trí trong cùng. Lúc này đã có mười mấy người đang ngồi bên trong, bọn họ nhìn thấy Hàn Hướng Nhu thì đều lắp bắp kinh hãi, có người nghĩ sao nói vậy trực tiếp hỏi: “Đây là đại sư kia? Tuổi trẻ như vậy không phải là kẻ lừa đảo chứ?”

Hàn Hướng Nhu không còn gì để nói nhìn bọn họ: “Nếu không tin được tôi thì tôi khuyên các vị mời người tài ba khác đi.”

Mẹ của Vạn Hiểu Vũ cũng nghi ngờ nhìn Hàn Hướng Nhu, ngày thường bà cũng không tin mấy thứ này, nếu không phải Trương Thịnh đề nghị thì căn bản bà không nghĩ tới việc mời đại sư. Có điều dù không hiểu biết thì bà cũng rõ đại sư có đạo hạnh đều lớn tuổi. Cô gái trước mắt này thoạt nhìn cùng lắm lớn hơn con gái mình hai tuổi mà thôi, thật sự có đại sư trẻ tuổi như vậy sao?

Cha của Ngải Thi Thi thấy sắc mặt Hàn Hướng Nhu không đẹp thì vội vàng quát lên: “Đừng lẩm bẩm nữa, nhanh chóng tìm bọn trẻ mới là quan trọng.” Những lời này chạm vào mệnh môn của mọi người, lập tức từng người đều im lặng.

Hàn Hướng Nhu không muốn giải thích cho mình quá nhiều, cô đơn giản trực tiếp nói rõ: “Chi phí là 1.2 triệu, bốn nhà các vị có thể chia đều, nếu nhất thời chưa gom đủ tiền thì cũng có thể chia đợt ra trả.” Câu cuối cùng làm trong lòng mọi người ở đây kiên định hơn, nếu là kẻ lừa đảo chỉ sở ngay từ đầu phải lấy đủ tiền rồi nhanh chóng chạy trốn, nào có chuyện chủ động nói xong việc trả tiền theo đợt.

Mẹ của Vạn Hiểu Vũ vừa mới nói “được” thì nghe thấy mẹ của Trương San San cực kỳ bất mãn nói: “Giá này của cô cũng quá đắt! Làm gì mà đã đòi hơn một triệu rồi! Cướp tiền chứ gì!”

Hàn Hướng Nhu hờ hững nhìn bà ta môt cái: “Lần này ngay cả địa điểm mất tích cũng không biết thì đi tìm rất phiền phức, chậm một phút là tăng thêm một phần nguy hiểm, các vị quyết định nhanh một chút.”

Mẹ của Trương San San không biết nghĩ tới điều gì, lập tức mở miệng nói: “Bằng không nhà chúng tôi tìm người khác, cô để ba nhà họ trả tiền là được.”

“Cũng được.” Hàn Hướng Nhu hơi mỉm cười: “Chỉ là tôi không dám đảm bảo sự an toàn của cô ấy. Đến lúc đó con gái cô có thể đi theo sau tôi ra khỏi thì tôi sẽ không đuổi cô ấy đi, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm thì tôi khẳng định lấy sự an toàn của ba người khác là chủ.”

Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, cha của Ngải Thi Thi thiếu kiên nhẫn: “Nếu các vị không muốn bỏ tiền ra thì tôi tự bỏ, chỉ cần đại sư bảo đảm cứu con gái tôi ra là được.”

Biểu cảm của Hàn Hướng Nhu rất nghiêm túc: “Chỉ cần lúc tôi đến cô ấy còn sống thì tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn của cô ấy.”

Nghe được hai chữ ‘còn sống’, phụ huynh của Vạn Hiểu Vũ và Mễ Tiểu Xảo tỉnh táo lại rồi vội vàng tỏ vẻ đồng ý chia sẻ chi phí. Cha của Trương San San tức giận đẩy vợ mình sang một bên rồi tháo đồng hồ Omega trị giá hơn 200 nghìn xuống đặt ở trên bàn: “Tôi đồng ý trả phí.”

Hàn Hướng Nhu thấy thế cũng không nói thêm gì, cô trực tiếp lấy ra bốn lá bùa rồi nhanh chóng nói: “Trực hệ của người mất tích lại đây, tôi cần lấy máu của các vị để tìm kiếm con của các vị.” Hàn Hướng Nhu nhìn lướt qua mẹ của Trương San San rồi bổ sung: “Mẹ kế thì thôi, chờ khi nào con trai cô mất tích thì có lẽ mới có thể dùng máu của cô.”

Người khác không nghe hiểu nhưng cha của Trương San San đã ngây dại. Chờ đến khi ông tỉnh táo lại thì ánh mắt nhìn Hàn Hướng Nhu đã trở nên cực kỳ tin phục, không hỏi gì chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra vợ mình là mẹ kế của con gái, còn có thể tính ra bà ấy có cậu con trai ruột, đây chắc chắn là đại sư có bản lĩnh. Cha Trương kích động nhanh chóng vén tay áo chen lến đằng trước: “Đại sư, rút của tôi trước đi.”

Hàn Hướng Nhu lấy một hộp ngân châm từ trong túi ra: “Không rút máu, chỉ cần đâm vào ngón trỏ là được.”

Bốn lá bùa đều thấm máu tươi, Hàn Hướng Nhu nhanh chóng gấp lá bùa thành hạc giấy rồi xếp thành hàng, lúc mọi người không biết Hàn Hướng Nhu muốn làm gì thì nhìn thấy tay cô bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm. Một lát sau, không ngờ hạc giấy vỗ cánh bay lên rồi rất nhanh hóa thành một luồng sáng đỏ chui qua cửa kính bay ra ngoài.

Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều ngây người.

Hàn Hướng Nhu cầm lấy chìa khóa xe chạy vội ra ngoài, cha của Trương San San tỉnh táo lại cũng chạy theo sau, cha của Vạn Hiểu Vũ vội vã nói: “Phụ nữ không đi theo, Trương Thịnh, cháu đưa dì cháu về nhà chờ tin, đám đàn ông bọn chú đi theo xem thế nào.”

Hàn Hướng Nhu nhấn mạnh ga đi theo luồng sáng đỏ, cuối cùng dưới tiền đề không trái với quy tắc giao thông đã tìm được nhà máy hoang phế này. Hai chiếc xe theo sau cũng dừng lại, sau khi bốn người cha xuống xe vội vàng chạy tới rồi nôn nóng hỏi: “Đại sư, bọn trẻ ở trong này sao? Có phải bị người bắt cóc hay không?”

Hàn Hướng Nhu lắc đầu tiếc nuối: “Nếu bị người sống bắt cóc thì tốt rồi……”

Hàn Hướng Nhu chưa nói xong nhưng bốn người đều hiểu rõ ý trong câu nói, lập tức sắc mặt trắng bệch: “Ý ngài là nơi này có ma?”

Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Các vị ở bên ngoài chờ tôi, tôi đi vào cứu bọn họ.”

Cha của Trương San San vội vàng cầu xin: “Đại sư, có thể để chúng tôi đi vào cùng được không? Chúng tôi thật sự không yên tâm.”

Hàn Hướng Nhu lập tức từ chối: “Các vị đi vào chỉ khiến tôi chậm trễ cứu người mà thôi, nếu các vị xảy ra chuyện tôi còn phải phân tâm cứu các vị.”

Cha của Ngải Thi Thi đồng ý theo: “Đại sư nói đúng, chúng ta đi vào cũng chỉ phiền thêm, chúng ta cứ chờ bên ngoài đi.”

Hàn Hướng Nhu nghiêm túc liếc nhìn họ: “Tôi muốn mở cửa bây giờ, dù các vị có nhìn thấy bất kỳ cái gì cũng không được kêu lên. Nhớ kỹ nhất định không được tiến đến cổng lớn dù chỉ một bước, nếu không chưa chắc tôi đã tới kịp cứu các vị.”

Hàn Hướng Nhu đi tới trước cổng lớn nhà máy rồi vươn tay dùng sức đẩy cánh cổng ra, bên trong lộ ra cỏ dại cao đến nửa người.

“Giống như là không có gì……” Cha Ngải vừa mới nói được một nửa thì hoảng sợ mở to hai mắt, ở lúc Hàn Hướng Nhu rảo bước tiến vào cổng lớn, không khí chung quanh giống như tấm chắn mỏng trong suốt đung đưa một chút. Ngay trong nháy mắt này, ông ta nhìn thấy mấy người giống như thây ma cứng đờ xoay người nhìn chằm chằm vào cánh cổng lớn, thậm chí có một cái chỉ có một nửa đầu.

Lập tức trong lòng cha Ngải lạnh ngắt, con gái mình ở chỗ này một ngày một đêm còn có thể sống sót đi ra sao?

Bạn đang đọc Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch) của Tín Dụng Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.