Hàn Hướng Nhu đẩy cửa phòng, đây là một căn phòng lớn hướng nam, ánh mặt trời dìu dịu len lỏi toàn bộ căn phòng mang lại cảm giác thoải mái và ấm áp. Hàn Hướng Nhu đi vào quan sát qua căn phòng rồi đưa tầm mắt dừng ở cửa phòng quần áo, sau đó cô quay đầu hỏi Khương Tuấn Minh: “Sau khi mẹ chú qua đời chú đã từng đến phòng quần áo của cha chú nhìn xem chưa?”
Khương Tuấn Minh mờ mịt nói: “Chưa từng, cha tôi luôn tự mình sắp xếp phòng để quần áo của mình. Tôi nhớ rõ bảo mẫu từng phàn điều này với tôi về việc cha tôi không cho phép bà ấy tiến vào phòng quần áo để quét dọn vệ sinh.”
Hàn Hướng Nhu vươn tay thoa lên đôi mắt của Khương Tuấn Minh rồi sau đó tránh khỏi vị trí: “Chú vào trong xem đi.”
Khương Tuấn Minh đẩy cửa phòng để quần áo thì ngạc nhiên khi phát hiện trên cửa tủ đang để di ảnh của mẹ, phía trước còn đặt một số đồ cúng. Khương Tuấn Minh vừa định quay đầu nói chuyện với Hàn Hướng Nhu thì bỗng nhiên phần khóe mắt thấy một bóng dáng trong góc phòng quần áo, lập tức lông tơ ông ta dựng đứng lên, cả người cứng đờ không dám động đậy: “Cháu…… Cháu hàn, cháu có nhìn thấy một cái bóng kỳ lạ nào hay không?”
Hàn Hướng Nhu đi vào thì thấy trong góc có một bà cụ đang đứng, bà mặc một bộ quần áo bông màu xanh đen và dùng vẻ mặt hiền từ nhìn Khương Tuấn Minh. Hàn Hướng Nhu dùng biểu cảm ôn hòa chào hỏi bà lão: “Chào bà, bà là mẹ của chú Khương đúng không ạ?”
“Đúng thế!” Khương Tuấn Minh đang nhắm chặt đôi mắt thì nghe được giọng nói ngập đầy quỷ khí: “Có phải hôm nay bà nấu cơm khiến thằng bé sợ hay không? Ôi chao, bà thật sự không yên tâm khi nhìn hai cha con ăn bánh mì với sữa bò cho qua bữa, sẽ làm đau dạ dày mất.”
Nghe được lời nói thân thuộc, nước mắt của Khương Tuấn Minh chảy xuống theo hốc mắt đang nhắm chặt, ông ta giơ tay lên lau khô nước mắt rồi chầm chậm mở mắt, quả nhiên thấy được gương mặt quen thuộc. Nếu không phải sắc mặt trắng bệch trong suốt, lòng bàn chân lơ lửng trên không thì không khác gì lúc còn sống.
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?” Khương Tuấn Minh bối rối hỏi: “Nửa năm nay mẹ đều ở nhà sao?”
“Không ở trong nhà thì làm sao bây giờ? Các con có thể chăm sóc tốt cho cha con sao?” Bà lão Khương trợn mắt: “Từ trước tới nay bảo mẫu kia làm việc không tận tâm chút nào, mỗi lần lấy thuốc cho cha con không phải lấy sai thì cũng lấy thiếu. Lúc các con không ở nhà là bà ta nấu cơm qua loa, là cha con dễ chăm sóc lại sợ gây thêm phiền toái cho các con nên mới không lên tiếng bao giờ. Chỉ là mẹ không thể nhìn nổi, lúc mẹ còn sống mẹ chăm sóc cho cha con tốt nhường nào, mẹ chết rồi cũng không muốn thấy ông ấy chịu tội thế này.”
Khương Tuấn Minh vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở hổn hển từ dưới tầng vang lên, rất nhanh ông lão Khương đã chống gậy chống đi lên, vừa thấy Khương Tuấn Minh và Hàn Hướng Nhu ở phòng để quần áo thì lập tức sắc mặt thay đổi hẳn, ông vung gậy đập lên người Khương Tuấn Minh: “Cút đi, cút đi, đừng ở trong phòng tao.”
Khương Tuấn Minh vươn tay ra chặn lấy cây gậy, trong giọng nói chứa đựng sự nghẹn ngào: “Cha, con thấy mẹ con ở trong này.”
Sắc mặt của ông lão Khương trở nên hoảng loạn, ông chen vào phòng để quần áo rồi vươn tay ra dùng sức đẩy Khương Tuấn Minh và Hàn Hướng Nhu, miệng còn lải nhải: “Tôi không biết các người nói cái gì, nhà tôi không có quỷ, các người đi ra ngoài cho tôi.”
Hàn Hướng Nhu liếc nhìn bà lão một cái, chỉ thấy bà ha hả cười ngắm nhìn ông lão nhà mình, trong ánh mắt lại tràn đầy quyến luyến. Hàn Hướng Nhu khẽ thở dài, sau khi quan sát kỹ tướng mạo của ông lão thì cô trực tiếp rời khỏi phòng của ông lão Khương. Khương Tuấn Minh bị ông lão đẩy đẩy đá đá mà ra khỏi phòng, ông ta quay đầu lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt đành bất đắc dĩ đi xuống dưới nhà.
Hàn Hướng Nhu ngồi trên sô pha phòng khách, Khương Tuấn Minh vội vàng lại gần hỏi han: “Đại sư Hàn, tình huống của mẹ chú là như thế nào?”
Hàn Hướng Nhu phân tích: “Ban đầu có thể bà cụ cho rằng không yên tâm về ông cụ cho nên mới ở lại, ai ngờ về sau ông cụ không uống thuốc đúng giờ dẫn tới việc nằm viện đã thúc đẩy gia tăng chấp niệm của bà cụ.” Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu nhìn bóng người như ẩn như hiện trên tầng rồi tiếp tục nói: “Ngần ấy năm cháu thấy không ít quỷ hồn nhưng với tình huống chấp niệm sâu đến mức có thể nấu được cơm thì thật sự là hiếm thấy. Nói như vậy thì chỉ có lệ quỷ trong lòng oán hận quá sâu mới có sức mạnh như vậy.”
Khương Tuấn Minh vừa nghe đến hai tiếng lệ quỷ thì sắc mặt trắng bệch, ông ta lặp bắp hỏi: “Vậy là mẹ chú cũng biến thành lệ quỷ sao?”
Hàn Hướng Nhu lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là sức mạnh của bà cụ mạnh hơn nhiều so với những quỷ hồn khác mà thôi. Có điều bà cụ cũng ý thức được bản thân bà sẽ gây ảnh hưởng tới các chú cho nên vẫn luôn ở trong phòng quần áo kia rất ít đi ra. Cháu thấy ngoại trừ trong phòng để quần áo của ông cụ có nhiều quỷ khí hơn một chút ra thì những nơi khác không ảnh hướng lớn, ánh mặt trời chiếu xuống liền tan.”
Tuy Khương Tuấn Minh đoán được hồn phách của mẹ mình không đi nhưng không nghĩ tới là do ông lão che chở, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể khẩn cầu hỏi Hàn Hướng Nhu: “Đại sư, cháu xem với tình huống nhà chú thì phải làm sao bây giờ?”
Hàn Hướng Nhu cũng cảm thấy hơi đau đầu: “Loại chuyện này chỉ có hai lựa chọn, một là đưa tiễn, hai là để bà cụ ở lại. Mấu chốt là ý nghĩ của ông lão nhà chú thôi.”
Khương Tuấn Minh thở dài một hơi: “Hai người vốn là vợ chồng từ thời trẻ, lúc mẹ chú vừa mới qua đời cha chú cứ rầu rĩ không vui, cứ một mình ở trong phòng cả ngày. Về sau cuối cùng cha chú cũng tươi cười trở lại, chú còn tưởng ra ông ấy đã bước ra khỏi nỗi đau, không nghĩ tới……”
Khương Tuấn Minh quay đầu ngước nhìn lên trên tầng: “Còn trẻ là vợ chồng về già là bạn, chú nguyện ý để mẹ chú ở lại với cha chú. Chỉ là chú không biết có nảy sinh ảnh hưởng không tốt tới cơ thể của cha chú hay không?”
Hàn Hướng Nhu đáp: “Bà cụ có thể khống chế quỷ khí trên người nên trên người các chú không dính nhiều, mỗi ngày tắm nắng sẽ không tổn thương tới cơ thể đâu, chỉ cần trong lòng các chú không sợ hãi là được.”
Khương Tuấn Minh cười cười: “Đều là người nhà mình mà, sợ gì đâu. Có điều về việc này chú cần gạt vợ và con gái chú, chú lo lắng hai người sẽ sợ hãi.”
Khương Tuấn Minh lưu lại chi phiếu với số tiền không nhỏ, Hàn Hướng Nhu tới chỉ nói mấy câu đã làm xong việc thì cảm thấy hơi chột dạ khi nhận số tiền này. Cô bèn lấy ra mấy là bùa đưa cho Khương Tuấn Minh: “Lá bùa này mang theo bên người có thể nhìn thấy âm vật, mỗi lá có thể sử dụng bảy ngày.” Khương Tuấn Minh vừa mới nhận lấy lá bùa thì nghe thấy giọng nói khàn đục truyền xuống từ trên tầng: “Lá bùa kia là thật sao?”
Hàn Hướng Nhu cong môi cười: “Đương nhiên là thật, không tin ông có thể thử xem ạ.”
Ông lão Khương chống cây gậy đi xuống tầng, dùng một tay giật lấy lá bùa trong tay Khương Tuấn Minh rồi vội vàng không ngừng đi lên trên tầng. Khương Tuấn Minh đưa Hàn Hướng Nhu ra khỏi nhà, ông do dự một lát vẫn không nhịn được hỏi: “Đại sư Hàn, cơ thể của cha chú càng ngày càng không tốt, không biết……”
Hàn Hướng Nhu thương hại nhìn ông ta: “Mấy năm nay nên ở bên cạnh ông cụ nhiều một chút, đừng để lại tiếc nuối cho mình.” Trong lòng Khương Tuấn Minh chua chát, ông liên tục gật đầu nhưng lại không biết nên nói gì.
Ông lão Hàn tự cao tự đại bước đi lúc Khương Tuấn Minh tới, đi quanh biệt thự hai vòng rồi chờ hai người Hàn Hướng Nhu đi mới quay trở về. Quanh quẩn trong nhà mấy vòng cuối cùng cũng chờ đến lúc Hàn Hướng Nhu trở về bèn gấp gáp hỏi: “Thế nào? Con bắt được quỷ không? Ông già Khương kia có phải trợn tròn cả mắt lên không? Lão có nói muốn xin lỗi ông hay không?”
Hàn Hướng Nhu lắc đầu cười: “Quỷ hồn đó là người bạn đời của ông cụ Khương, ông ấy đã biết việc này từ lâu rồi, ông ấy bực mình vì ông nhiều chuyện lộ ra chuyện của ông cụ thôi.”
Trong lòng lão Hàn đang rất hả hê lập tức xấu hổ khiến mặt già đỏ lên, sau đó ông chắp tay sau lưng cũng không biết lẩm bẩm gì rồi tự một mình lên tầng. Hàn Hướng Nhu không có việc gì làm bèn đi vào phòng Vương Uy xem tiến độ tu luyện của cậu ta. Phương pháp tu luyện của quỷ tu không khó, cứ dựa theo vòng tuần hoàn lớn nhỏ hấp thu âm khí là được, nghĩa địa hoặc nơi có tụ âm trận đều là bảo địa dành cho bọn họ tu luyện.
Vương Uy ở nhà họ Hàn tuy luyện hơn nửa tháng, chẳng những hồn thể được củng cố rất nhiều mà ngay cả ban ngày còn có thể hoạt động. Vốn dĩ Hàn Hướng Nhu thấy tiến độ này của cậu ta muốn khen ngợi nhưng nhớ đến bà cụ Khương người ta chỉ dựa vào chấp niệm là có thể làm được như vậy thì lập tức cảm thấy Vương Uy còn kém rất xa, ít nhất cậu ta còn chưa thể nấu cơm!
Hàn Hướng Nhu thở dài một hơi rồi vươn tay ra gọi Vương Uy dậy: “Công pháp tu luyện cậu đã nắm được, để tôi đưa cậu về nhà. Khi nào cậu có thể chạm được và vật thật thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ truyền khẩu quyết tu luyện bước tiếp theo.” Vương Uy gật đầu lia lịa, tuy ở nhà Hàn Hướng Nhu tiến độ tu luyện tiến triển cực nhanh nhưng nửa tháng không được gặp cha mẹ cậu ta cũng hơi nhớ nhà.
Hàn Hướng Nhu lái xe chở Vương Uy về nhà cậu ta, vừa mới đi được một nửa thì bỗng nhiên Hàn Hướng Nhu thấy Vu Kiệt đứng ở ven đường đang dịu dàng sửa sang lại mái tóc của một cô gái. Hàn Hướng Nhu đỗ xe ở ven đường rồi gọi điện thoại cho Manh Manh: “Manh Manh, em vừa nhìn thấy Vu Kiệt, còn cả đóa hoa đào chính của anh ta nữa.”
Đăng bởi | ThienChauVuNhien |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 28 |