Sau khi nhìn thấy Hàn Hướng Nhu xuất hiện, tất cả quỷ hồn gào thét lên rồi bổ nhào về hướng cô, Hàn Hướng Nhu xoay người rồi nhấc chân đá bay mấy con quỷ hồn gần nhất, vòng tay Lôi Kích Mộc trên cổ tay bị cô vứt lên không trung.
Cảm nhận được những tia sét phát tán ra từ vòng tay trên đỉnh đầu, đám quỷ hồn này đông cứng ngay tại chỗ không dám động, tất cả bọn chúng đều sợ hãi nhìn Hàn Hướng Nhu. Hàn Hướng Nhu thấy bọn chúng không chống cự bèn ném ra một lá bùa Ký Hồn thu hết bọn chúng lại.
Đi lên theo bậc thang là một đàn tế có hình tròn, trên đó cũng có tám cầu thang đi thông tới tầng cao nhất của tế đàn. Sinh môn này của tế đàn biến hóa không ngừng, Hàn Hướng Nhu lại bấm đốt ngón tay lần nữa đễ xác định phương vị rồi đi lên từ vị trí quẻ Khảm. Sau khi bước lên bậc thang, trước mặt Hàn Hướng Nhu tối sầm lại, chờ sương đen tan đi thì cô phát hiện bản thân đang đứng ở một khu nghĩa địa.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Hướng Nhu, những nấm mồ nổ tung lên, có mấy chục bộ thi thể bò ra từ trong đó. Hàn Hướng Nhu tháo vòng tay ra rồi kéo thẳng, vòng tay ở trong tay Hàn Hướng Nhu lóe lên biến thành hình một thanh kiếm gỗ. Hàn Hướng Nhu cầm kiếm gỗ bước trên mây vọt tới đám hủ thi, nhanh nhẹn dứt khoát chém từng bộ hủ thi thành hai.
Lôi Kích Mộc hóa thành kiếm gỗ, bản thân nó mang theo độ kiếp của người đắc đạo giáng thiên lôi xuống, âm vật dạng như hủ thi này không chống đỡ được một phách của Lôi Kích Mộc. Một kiếm chém xuống không chỉ bổ đôi thi thể ra mà cũng đạp nát ý thức tàn lưu không chế trong cơ thể của thi thể.
Mới qua năm sáu phút, hủ thi vây quanh Hàn Hướng Nhu đổ rạp xuống hơn một nửa. Hàn Hướng Nhu đang chuẩn bị ra tay với làn sóng thi thể tiếp theo đang lao vào thì bỗng nhiên hơi sửng sốt khi nhìn thấy một bộ thi thể trong đó. Bộ thi thể đó được bảo tồn tương đối hoàn hảo, vẫn có thể nhìn ra được bộ dáng lúc sinh thời. Hàn Hướng Nhu cẩn thận quan sát, xác định bộ thi thể đó chính là tiểu thư họ Trương mà bản thân tránh ở màn giường nhìn lén.
Nhìn vải dệt làm từ tơ lụa mặc trên người những thi thể trước mắt này, Hàn Hướng Nhu đã đoán được thân phận của họ, đây đều là người nhà họ Trương đã mất tich năm đó. Thi thể của bọn họ bị vứt ở trên tế đàn, hồn phách bị khóa ở trong nhà lớn họ Trương, cuộc sống của họ cứ lặp đi lặp lại năm này qua năm khác.
Thấy tiểu thư nhà họ Trương đến trước mặt mình, Hàn Hướng Nhu tập trung lại, chân đạp lên trên mây, gióng trống lấy tinh thần phá nát toàn bộ thi thể. Nhìn đống thịt nát đầy đất, Hàn Hướng Nhu lấy từ trong túi ra một lá bùa Sí Hỏa vứt lên mặt đất, ngọn lửa dữ dội bùng lên, tất cả thi thể đều hóa thành tro tàn.
Mộ địa biến mất, Hàn Hướng Nhu lại trở về trên tế đàn, cô bước từng bước một đi lên trên tầng cao nhất thì phát hiện giữa tế đàn có vài người đang nằm la liệt. Hàn Hướng Nhu vừa thấy quần áo trên người bọn họ là biết họ là nhóm phát sóng trực tiếp bị mất tích tháng trước.
Hàn Hướng Nhu ngồi xuống kiểm tra động mạch chủ của một người trong số đó, động mạch vẫn nhảy lên. Hàn Hướng Nhu nhẹ nhàng thở ra, cũng may họ chỉ ngất đi chứ chưa bị mất mạng.
“Đạo hữu Hàn.” Bỗng nhiên cầu thang bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn thì thấy hai người Lý Đại Đông và Lưu Việt tới.
Hàn Hướng Nhu gật đầu với họ: “Các anh tới đúng lúc, nâng bọn họ sang một bên đi.”
Lý Đại Đông tiến lên nhìn lướt qua: “Ô, chính là nhóm người trẻ tuổi mất tích tháng trước sao? Đúng là đám nhóc này gặp phải chuyện.”
Lưu Việt nhìn bộ dáng và sắc mặt trắng bệch của bọn họ, nếu nhóm Hàn Hướng Nhu tới muộn mấy ngày thì có lẽ bản thân mình cũng sẽ bất tỉnh nhân sự nằm trên tế đàn rồi.
Hai người nâng tám người trẻ tuổi sang một bên, lúc này mấy người Lý Khải cũng đều lên đây. Bởi vì trước đó Hàn Hướng Nhu đã giải quyết những quỷ hồn và hủ thi nên lúc nhóm Lý Khải đi lên chỉ gặp một ít dã quỷ, so sánh mà nói đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hàn Hướng Nhu đi đến rìa ngoài của bát quái đồ, ném kính bát quái lên không trung rồi dùng giọng nói lạnh lùng hô lên: “Đến lúc này rồi còn giấu đầu giấu đuôi có ý nghĩa gì không?”
Kính bát quái bắn ra ánh sáng trắng bao phủ toàn bộ bát quái đồ, ngay sau đó vang lên một tiếng ‘răng rắc’, bát quái đồ vỡ ra, từ chính giữa có một quan tài chầm chậm bay lên.
Hàn Hướng Nhu duỗi tay ra thu kính bát quái về cầm trên tay rồi nhìn chằm chằm người đàn ông đang bò ra từ trong quan tài. Thoạt nhìn người đàn ông đó khoảng bốn năm chục tuổi, mặc một bộ trang phục thời cổ đại, trong tay nắm chặt một hạt châu.
Hàn Hướng Nhu nhìn chằm chằm vào hạt châu kia một lúc: “Thận Châu?” Bỗng nhiên cô hiểu ra: “Ông chính là người đàn ông giết chết Thận Nữ và lấy đi Thận Châu của cô ta vào 500 năm trước!”
Người đàn ông híp mắt lại nhìn Hàn Hướng Nhu, trên mặt hiện ra nụ cười ác độc: “Có mắt nhìn đấy, không ngờ liếc mắt một cái đã đoán được đây là Thận Châu. Không dối gạt ngươi, Trương Thiên Tường ta có vô số con cháu, bọn chúng đều không ai biết bảo bối này của ta tên là gì.”
Lý Đại Đông nhìn Trương Thiên Tường không nhịn được mắng: “Hóa ra ông chính là con sói mắt trắng táng tận lương tâm! Thận Nữ có lòng tốt cứu ông mà ông ngược lại giết hại Thận Nữ. Nếu không phải ông làm việc ác này thì Thận Nữ cũng sẽ không tạo ra đảo Hải Thần, cũng sẽ không giết nhiều người như vậy!”
“Thận Nữ……” Trương Thiên Tường ngửa mặt lên trười cười to: “Ngươi cho rằng vì sao ta sẽ trôi dạt ở nơi đó, đương nhiên là vì Thận Châu trong cơ thể Thận Nữ rồi. Ta vì bảo bối này mà phải cưới nữ nhân cả người đều mùi rong biển, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành ả, sau khi ả toàn tâm toàn ý tin tưởng ta, ta lại cho ả uống xong rượu bỏ thêm mê hồn dược rồi giết chết ả bằng một đao. Các ngươi không biết cái loại cảm giác lúc trước khi chết ánh mắt căm hận của ả mang lại sung sướng biết bao nhiêu đâu!”
Hàn Hướng Nhu lạnh lùng nhìn gã rồi khinh thường phun ra hai chữ: “Biến thái!”
Lý Đại Đông siết chặt kiếm gỗ đào, đi đến bên cạnh Hàn Hướng Nhu rồi cảnh giác nhìn Trương Thiên Tường: “Gã lại tìm tế phẩm cho chính gã?”
“Không sai, không chỉ có mỗi bọn chúng là tế phẩm của ta, các ngươi cũng giống vậy.” Trương Thiên Tường nhảy ra khỏi quan tài, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng: “Tuy số lượng còn chưa đủ nhưng cũng may các ngươi đều là người của Huyền Môn, đủ để một gánh hai.”
“Ông xác định ngươi có năng lực đó? Tôi thấy chỉ là hư trương thanh thế mà thôi.” Hàn Hướng Nhu khẽ cười: “Bằng không sao ông lại tự tay giết chết tất cả hậu đại của ông ở một trăm năm trước, còn xây một Nhà lớn họ Trương giam cầm hồn phách của bọn họ ở trong làm cho bọn họ vĩnh thế không được siêu sinh. Chỉ tiếc máu thịt của bọn họ chỉ căng được tám mươi năm, Nhà lớn họ Trương cũng bị tổn hại không ít, ông không chiếm được thêm sức mạnh từ họ nữa. Cho nên ông lại mê hoặc người khác trùng tu Nhà lớn họ Trương thay ông, cái tôi tò mò là rốt cuộc ông dụ dỗ Trương Ly Mạt như thế nào đây?”
“Người đều tham lam, cái người Trương Ly Mạt đó đi qua nơi này, ta liền tạo một giấc mộng cho hắn, nói cho hắn chỉ cần khôi phục là Nhà lớn họ Trương như cũ, lại dâng 66 tế phẩm cho ta thì có thể nhận được bảo tàng và đồ gia truyền của nhà họ Trương. Thế là hắn ngoan ngoãn dựa theo lời ta nói, không chỉ sửa được nhà cho ta còn dâng lên cho ta tế phẩm đã chuẩn bị tốt.” Trương Thiên Tường đắc ý nhìn Hàn Hướng Nhu: “Không thể không nói ngươi rất thông minh, trên cơ bản đã đoán được tám chín phần mười. Chỉ tiếc ngươi xem nhẹ năng lực của ta, mặc dù sức mạnh hiện tại của ta không đủ nhưng giải quyết mấy oắt con như các ngươi vậy cũng đủ rồi.”
Đăng bởi | ThienChauVuNhien |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 46 |