Mưa Đầu
Giao mùa luôn là thời điểm của những cơn mưa đầy bất chợt, lắm lúc thì sẽ dài đằng đẵng chẳng biết khi nào sẽ ngừng, lại có đôi khi chỉ như tiện đường và rồi sẽ thoáng qua trong giây lát mà thôi.
Với tôi, mưa những ngày này mang dáng vẻ của một cô nàng yêu kiều xinh xắn nhưng tính khí thì lại quá đỗi gọi là thất thường, lại thêm cái thói tiểu thư, hễ thích đến là tìm đến mà hễ thích đi thì cứ vậy rời đi, chẳng thèm chào nhau lấy một câu thân thương nào.
So sánh vậy nhưng tôi không hẳn là ghét mưa cho lắm, bởi tôi còn có em, người tôi yêu cũng thất thường và thậm chí khó hiểu hơn như vậy nhiều.
Nói đến đây lại làm cho tôi phải nhớ vào một buổi chiều chuyển thu hôm nọ, khi thời tiết vẫn còn đang rất đỗi dịu dàng lắm. Bầu trời thì trong xanh, gió lồng lộng thổi làm đung đưa những đóa hoa rực rỡ trong vườn nhà, thỉnh thoảng lại một vài đám mây bồng bềnh lặng lẽ trôi. Tôi và chiếc xe máy cũ vừa bước ra khỏi cổng nhà, cái luồng không khí miền Nam đã có phần hơi se se lạnh liền ào vào người. Sinh viên học ở xa như tôi thì phải chuẩn bị rồi xuất phát sớm hơn lịch khai giảng khoảng một ngày, phòng hờ dọc đường có gì lại không lỡ mất thời gian. Trên con đường vẫn còn khá xa nữa mới đến được nơi chúng tôi cần phải đến, xe thì chở ê hề nào là đồ đạc và thức ăn. Bỗng dưng chẳng ngần chẳng ngại gì mà từng đợt mây cứ thi nhau kéo đến rồi mặc nhiên giăng dài với nhau tạo thành tấm màn đen tối mù mịt. Tôi còn chưa kịp phản ứng, mùa thu đã gửi đến cho tôi một nàng mưa đang giận dỗi.
Bên dưới mái hiên của nhà để xe phía trước một ngôi trường cấp 3, có đám người đủ cả nam nữ và già trẻ. Họ cũng như tôi, cớ chăng đều vì ngại ngùng cơn mưa mà nấp mãi không dám chịu ra gặp mặt nàng ta. Không biết có phải vì bị ngó lơ như thế nên nàng thấy e thẹn, càng thêm cơn tức giận mà làm cho mưa mỗi lúc một dữ dội và cứ trút xuống nhiều hơn. Hạt mưa rơi lách cách, ào ào, mưa rơi tạt vào cả vào trong mái hiên, mưa làm rung rinh những tán cây ở phía xa tầm mắt… Chẳng mấy chốc khi nhìn xuống dưới mặt đất thì nước đã dâng rất cao, giờ mà bước khỏi xe để đo thử thì đảm bảo ngập lút qua khỏi bàn chân.
Tôi thở dài vì cái cảm giác có phần chán, tại người và xe thì đang đi bon bon lại bị bắt phải dừng lại. Mà cũng rất lâu rồi tôi mới ngồi một góc trú mưa dọc bên đường như thế này đấy, chứ bình thường thì cứ mặc kệ mà đi tiếp thôi. Lần tôi trú mưa gần đây nhất chắc có lẽ là hôm ra Hà Nội, mưa lớn, lại đi cùng em, tôi chẳng dám để cả hai phải bị ướt.
Tôi đã nghĩ, phải chăng đi bằng xe hơi hay xe buýt thì mình sẽ chẳng phải ngồi ở đây rồi không? Thử nhìn dòng xe vẫn đang di chuyển đầy ngoài đường kia, có người dù đi xe máy vẫn chạy với một chiếc áo mưa mặc trên mình. Bởi họ có thèm quan tâm rằng đất trời lúc này đã như bị phủ bởi một tấm màn trắng xóa, bản thân còn đang chịu sự giằng xéo của sức nước trút lên cơ thể, rồi còn phải cứ khom lưng cúi mặt của mình thật thấp xuống thì mới có thể thấy đường chạy về phía trước được.
Rồi tôi lại nghĩ hoặc như mình ngay lúc này đi, hóa ra cũng không tệ lắm đâu. Nào là có một nơi để an tâm dừng chân và tạm lánh khỏi sự ướt át của cơn mưa dai dẳng ngoài kia, lại còn chẳng bị thời gian hối thúc điều gì, tâm hồn tôi cứ như thế được buông lơi để thỏa sức mộng mơ đi nhiều.
Không biết em, ở Hà Nội những ngày này có đang như tôi, lâu lâu lại phải bất chợt ngồi ngắm mưa rơi như thế này hay không?
Bỗng tự dưng nghe đâu có tiếng động cơ nổ máy làm tôi giật mình tỉnh khỏi nỗi nhớ nhung bao ngày của mình, ông chú bên cạnh có lẽ là không đợi được cho đến lúc cơn mưa này tạnh hẳn nên đành chịu để mình bị ướt mà chạy xe đi. Vài người khác thấy vậy, tuy có chần chừ suy nghĩ một chút nhưng cuối cùng cũng làm theo ông chú kia. Có lẽ là họ đang gấp rút về nhà, chứ còn như tôi thì là đang rời nhà để đi học xa thì chả dám bắt chước như thế đâu, lỡ mà đội mưa rồi bệnh giữa cái nơi chẳng ai chăm sóc thì toang nên là vẫn kiên trì đợi tiếp. Ấy vậy mà chỉ một lúc sau, dưới mái hiên chỉ còn mỗi mình tôi và bên ngoài thì nàng mưa vẫn chưa nguôi đi cơn giận của mình.
Ngày đã về chiều tối, mưa có phần đã vơi bớt nhưng vẫn còn âm ỉ thút thít, lỡ mà mưa vẫn kéo dài không chịu ngưng mãi thế này thì chẳng lẽ tôi cứ ở đây trú hoài. Đến nước này tôi đành cùng chiếc xe của mình đội mưa đi tiếp chặng đường còn đó, cũng đỡ là lúc này chỉ còn mấy hạt nhỏ rơi lất phất, xem chừng cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm đâu.
Chỉ là trong cơn mưa hôm nay đã có chút dư vị đầu tiên của mùa thu, có thêm nỗi nhớ em lan tỏa vào thêm phần da diết quá, tuy nói là bất chợt nhưng đã kéo dài không biết đến bao giờ.
Đăng bởi | nhatthangsayniu |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |