Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ tuyến, khởi động ~ (2)

Tiểu thuyết gốc · 1451 chữ

Siberia, ngày 23 tháng 6 năm 1987.

Nơi đây chiếm 57% diện tích nước Nga và xấp xỉ Canada – nước lớn thứ hai thế giới.

Bây giờ là hơn mười giờ tối, trời đang có tuyết rơi.

Tại làng Belarus, một ngôi làng nhỏ, một nữ nhân khoảng 23 tuổi đang đi trên đường, mặc áo khoác dày đang đi trên đường, ánh mắt không có nổi một tia sáng, giống như đã chết lặng với cái này nhân sinh.

Nàng là một cái bi ai nữ nhân. Từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện nàng, thậm chí không biết chính mình phụ mẫu là ai, chỉ biết rằng bọn hắn từ lâu đã qua đời. Tuổi thơ nàng thiếu hụt phụ mẫu tình thương , dẫn đến nàng một mực rất tự ti về việc này.

Bằng hữu nàng cũng không có bao nhiêu bởi vì kiệm lời, ít nói cùng tự ti tính cách, cái này số mệnh đã định trước thuộc về nàng. Tuy vậy, theo thời gian các nàng cũng dần cắt đứt liên lạc, nàng lại tiếp tục cô độc.

Công việc tiền lương thì ít, chỉ miễn cưỡng đủ nuôi sống bản thân. Những lúc bị nợ lương, nàng thậm chí phải đi xin đã hết hạn thức ăn từ nơi khác, hoặc uống nước lót dạ.

Khi lớn lên nữ nhân gặp được chính mình tình cảm chân thành. Bọn họ trải qua một thời gian không hề ngắn ở cùng nhau. Nàng cứ ngỡ rằng chính mình sẽ được khoác lên váy cưới, tiến vào lễ đường cùng chính mình nam nhân, cuối cùng cũng được hưởng thụ mĩ hảo nhân sinh.

Nàng không ngờ được rằng, khi nói với hắn rằng mình đã có thai, hắn cơ hồ không có chút nào do dự mà vứt bỏ nàng, để lại nàng cùng hắn duy nhất cốt nhục.

Nữ nhân giãy giụa, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng quyết định giữ lại đứa bé này.

Dù sao cũng là chính mình thân sinh cốt nhục, nàng không làm được vứt bỏ đứa bé này. Nàng trút hết chính mình cảm tình lên bản thân hài tử, đem hắn coi như chính mình hiện nay duy nhất tia sáng.

Lão thiên gia bất công, nửa tháng trước nàng trong một tai nạn đã sảy thai, mất đi đứa bé này. Kể từ đó, nàng triệt để lâm vào trầm mặc, sống mơ mơ màng màng, thậm chí không biết chính mình vì cái gì vẫn còn sống.

Nữ nhân muốn kết liễu đời mình, nhưng lại không có đối mặt tử vong dũng khí, thành ra cho tới tận bây giờ vẫn ngơ ngơ ngác ngác, mỗi ngày thức dậy, đi làm, về nhà rồi ngủ, lặp đi lặp lại.

Hôm nay cũng vậy, sau khi xong việc, nàng muốn trở về nhà, ăn một chút gì đó rồi đi ngủ để sáng mai tiếp tục, giống như một đài máy móc.

Rắc rắc!

Bỗng nhiên, nữ nhân nghe thấy một âm thanh kì lạ, giống như thứ gì đó đang nứt ra.

Nàng không có quá mức lưu ý, tiếp tục đi giống như chưa từng nghe thấy cái gì.

Rắc!

Rắc rắc! !

Dần dần, cái kia thanh âm càng ngày càng rõ ràng hơn. Nữ nhân cũng vô pháp phớt lờ cái này âm thanh, mang theo nghi hoặc ngước nhìn nơi phát ra âm thanh: trên trời.

Không nhìn thì thôi, nhìn thì nàng sợ hết hồn hết vía, kém chút con mắt liền lồi ra ngoài.

Chỉ thấy thiên không, vốn nên là một mảnh hắc sắc không gian, tô thêm tới từ phồn tinh chi quang lại đang nứt ra, giống như đang phải gánh chịu cái nào đó áp lực.

Vết nứt ban đầu chỉ nhỏ như côn trùng, giờ đã lan ra tới mức gần bằng một người trưởng thành. Nữ nhân cảm giác chính mình tam quan có chút sụp đổ, trong nhất thời vô pháp tiếp nhận cái này hiện thực, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn.

Đột nhiên, "Toang" một tiếng, không gian nứt ra thành từng mảnh tạo thành một lỗ thủng, đi theo là một vật thể nào đó nhỏ bé đang lao xuống, thẳng tới nữ nhân chỗ đứng.

Nữ nhân sửng sốt, bởi vì vết nứt vốn là cách nàng chỉ khoảng từ hai tới ba mét, không xác định vật thể từ đó bay ra với tốc độ rất chậm. Nàng vô thức giang tay ra, đỡ lấy cái kia vật thể.

Rất nhẹ, là nữ nhân ý nghĩ đầu tiên.

Nhìn kĩ mới thấy, thứ này lại là một bộ y phục, bao gồm áo sơ mi cùng váy bò đang bọc lại thứ gì đó. Tò mò, nàng mở ra mới thấy, bên trong là một đứa bé, là nữ hài tử, niên linh chắc có lẽ còn chưa đầy ba tháng đang lặng lẽ ngủ say lấy.

Một đứa bé sao?

Sao nó lại đi ra từ đó?

Nó là ai?

Vô số nghi vấn hiện lên trong đầu nữ nhân, nhưng cũng không được ai giải đáp. Nhìn đứa bé khả ái gương mặt, nàng vô thức nghĩ đến chính mình hài tử.

Nếu nó còn sống, chắc cũng sẽ như vậy khả ái a, giống như đứa bé này vậy.

Nữ nhân nghĩ như vậy.

Nhìn chằm chằm đứa bé, bên trong nàng đôi mắt đã chết lặng đột nhiên loé lên cái gì đó. Nàng vội vàng ôm lấy đứa bé, nhét vào trong ngực rồi cài áo khoác lại, dùng chính mình thân nhiệt sưởi ấm cho nó.

Bởi vì Siberia nhiệt độ trung bình rất thấp, lại thêm bây giờ đang là buổi tối càng làm cho nhiệt độ nơi này hạ xuống đỉnh điểm. Đây căn bản không phải nhiệt độ mà một đứa trẻ sơ sinh có thể chịu đựng.

Không chần chờ, nàng dùng tốc độ nhanh nhất có thể vọt về nhà, mặc kệ đã mỏi nhừ đôi chân cùng đã gần như cạn kiệt sức lực sau một ngày làm việc vất vả.

Sau khi nữ nhân rời đi được vài phút, cái kia lỗ thủng trên trời cũng dần dần thu lại nương theo không gian tự chữa trị đặc tính.

Bất quá, trước khi nó hoàn toàn được chữa trị, lại thêm một vật thể nữa bay ra từ trong lỗ không gian. Nếu nữ nhân thấy được thứ này, có lẽ nàng sẽ phải hoảng hồn, đồng thời suy nghĩ lại về chính mình quyết định.

Đó là. . .một bàn tay người, bị thứ gì đó cực kì sắc bén trảm xuống, huyết dịch chảy ra nhuộm đỏ đất tuyết.

Tiếp đó, bàn tay dần dần bị tuyết rơi xuống che phủ. Cùng với sự biến mất của lỗ không gian, nơi này lại trở lại như cũ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

——— ——— ———

Cuối cùng, nương theo quỷ thần xui khiến, nữ nhân cũng mang đứa bé về nhà. Nàng vội vàng máy sưởi lên, cẩn thận đem đứa bé sưởi ấm.

Nữ nhân cũng không biết vì cái gì bản thân lại làm như vậy. Có thể là do đứa bé khả ái kích thích nàng mẫu tính, hay thấy đứa bé này đáng thương nên mới đem về nhà, hay là lý do gì khác a.

Nhìn đang ngủ say hài tử, nữ nhân cảm giác trong mình có gì đó đã chết dần sống lại.

Nàng quyết định thu dưỡng đứa bé này, dù cho đây không phải chính mình thân sinh hài tử. Nhìn chính mình mới nhận nữ nhi, ban đầu nàng muốn lấy dành cho chết đi hài tử danh tự.

Bất quá, nghĩ kĩ lại, nữ nhân vẫn thay đổi chính mình lựa chọn, bởi nàng không muốn mới nhận nữ nhi chỉ là vật thay thế.

Nghĩ một hồi lâu, nữ nhân cuối cùng tìm được chính mình mong muốn danh tự.

Sirin (Tây Lâm)

"Si" trong Siberia ("Tây" Bá Lợi Á), cùng "Rin" ("Lâm") trong giáng lâm.

Nàng tại thế giới này hàng lâm và lớn lên tại Siberia.

Nữ nhân hi vọng chính mình nữ nhi, dù cho cuộc sống khó khăn vẫn có thể tự do quyết định chính mình tương lai, không giống bản thân, một cái chính cống kẻ thất bại, chỉ có thể giống như máy móc một dạng mà sống sót.

Đây chính là, nàng đối với nữ nhi kì vọng.

(Ps: chương này hơi ngắn xíu, tại dạo này bận bịu thi cử quá :v)

Bạn đang đọc Thứ Nguyên Lữ Hành Giả sáng tác bởi Logicman
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Logicman
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.