Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đắc ý

Phiên bản Dịch · 1023 chữ

Lạc Kiều Dung tức đến mặt mày tái mét, định bỏ đi thẳng.

Lạc Tử Quân nắm tay nàng nói: "Không sao, tỷ tỷ, chúng ta đợi thêm một lát nữa, đợi kết quả ra."

Kỳ thi Phủ không phân thứ hạng, thi xong hôm nay, hôm nay sẽ có kết quả, sau đó sẽ dán ở tường ngoài cửa.

Kết quả của hắn hẳn là đã có rồi.

Dù sao thì những người nộp bài sớm như vậy chỉ có vài người, ba vị quan giám khảo hẳn đã chấm xong.

Vương thẩm cười nói: "Đúng vậy, đừng vội, đợi kết quả ra, đợi tên chất nhi nhà ta dán lên, ta sẽ đãi tiệc, mọi người đến nhà ta ăn cơm!"

Lạc Kiều Dung mặt lạnh như tiền, không nói gì.

Lạc Tử Quân cười nói: "Vương thẩm, trong phong bao mừng tuổi của thẩm có bao nhiêu bạc?"

Vương thẩm lập tức đắc ý lấy phong bao mừng tuổi ra: "Hai lượng bạc!"

Với một người bán trái cây sớm hôm vất vả, hai lượng bạc quả là một số tiền lớn.

Lạc Tử Quân nói: "Vương thẩm thật hào phóng, lát nữa thẩm thật sự sẽ tặng hai lượng bạc này à?"

"Đương nhiên! Đỗ tú tài là chuyện lớn, đó là chất nhi của ta! Ta không thể keo kiệt được!"

Vương thẩm lập tức lớn tiếng rao, dường như sợ người khác không nghe thấy.

Lại qua khoảng một nén nhang.

Các sĩ tử bắt đầu lần lượt đi ra khỏi trường thi.

Vương thẩm không thấy chất nhi, mặt mày hớn hở nói: "Chất nhi này của ta, từ nhỏ làm việc gì cũng nghiêm túc, chắc vẫn đang kiểm tra bài thi."

Mặt trời dần dần từ giữa trời xế về tây.

Lúc này thời gian thi đã kết thúc, những sĩ tử còn lại đều lần lượt đi ra.

Cuối cùng Vương thẩm cũng nhìn thấy chất nhi của mình, mặt mày lập tức phấn khích nói: "Nhìn kìa, chất nhi nhà ta ra rồi! Ngươi xem dáng đi kia, nhìn là biết ngay là tướng trạng nguyên!"

Những người bên cạnh nàng cũng đều vẫy tay.

Chất nhi của Vương thẩm tên là Vương Diệu Tổ, lúc này cúi đầu, vẻ mặt ngơ ngác đi tới.

Vương thẩm cùng mấy người vội vàng tiến lên hỏi thăm.

Vương Diệu Tổ ngẩng đầu nói: "Đều đã viết xong, có điều..."

"Ha ha, viết xong là tốt rồi! Viết xong là tốt rồi!"

Vương thẩm lập tức vui mừng hơn, chỉ vào Lạc Tử Quân bên cạnh nói: "Đây là Tử Quân ca ca, người ta đã ra từ sáng rồi, chắc là bài thi vòng một còn chưa viết xong. Các con làm quen với nhau, sau này con có thể dẫn ca ca đi giao lưu với mấy bằng hữu học hành."

Vương Diệu Tổ liếc nhìn Lạc Tử Quân, trên mặt không có biểu cảm gì.

Một đám người vây quanh các sĩ tử, ríu rít nói không ngừng.

Không lâu sau.

Một người mặc quan phục đi ra khỏi trường thi, dán một tờ giấy đỏ lên bức tường bên phải.

"Nhanh lên! Kết quả thi đã có!"

Mọi người thấy vậy, vội vàng xông tới, vừa mừng vừa lo.

Lạc Kiều Dung vốn không muốn đi nhưng Vương thẩm lại kéo nàng lại: "Haha, Kiều Dung, cùng đi xem tên chất nhi của thẩm nào! Hôm nay, phần hồng bao của thẩm thẩm này sẽ không thiếu đâu!"

Sức lực của Vương thẩm không thể xem thường, kéo Lạc Kiều Dung chạy loạng choạng về phía trước.

"Trương Văn Lương! Haha, Văn Lương nhà ta đỗ rồi!"

"Vương Kiệm! Haha, tôn nhi nhà ta đỗ rồi!"

Nhìn thấy tên trên tường, nhiều người đều kích động reo hò.

Vương thẩm chen lên phía trước, mở to mắt nhìn từ đầu đến cuối nhưng không thấy tên của chất nhi nhà mình.

Dù không biết chữ nhưng Vương thẩm vẫn nhận ra tên của chất nhi nhà mình.

"Ủa, tên của chất nhi nhà ta đâu? Chẳng lẽ viết sót rồi ư?"

Vương thẩm không phục, lại xem lại từ đầu đến cuối một lần nữa nhưng vẫn không tìm thấy.

Lúc này, sắc mặt của những người nhà họ Vương đều thay đổi.

Vương thẩm còn định hỏi thì Vương Diệu Tổ đã mặt xám như tro, đầy vẻ chán nản nói: "Con đã làm hết bài thi nhưng những bài toán đó đều là con đoán mò… Còn nữa, còn có một số câu con không biết…"

Lời này vừa nói ra, lập tức như sét đánh ngang tai.

Vương thẩm lập tức ngây người.

Lúc này, trong đám người bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói kích động của Lý Chính Sơn: "Lạc Tử Quân! Tử Quân! Phu nhân, nàng mau lại xem! Tử Quân nhà chúng ta đỗ rồi!"

Lạc Kiều Dung nghe vậy, cả người chấn động, trong nháy mắt như được hồi sinh, chen lấn xô đẩy, liều mạng chen lên phía trước, mở to mắt tìm kiếm trên tường, rất nhanh đã nhìn thấy tên của đệ đệ nhà mình.

"Lạc Tử Quân! Lạc Tử Quân! Thật sự là đệ đệ của ta! Haha, đệ đệ của ta đỗ rồi! Hahahaha, đệ đệ của ta đỗ rồi! Tử Quân, mau lại xem này! Đệ đỗ tú tài rồi!"

Lạc Kiều Dung lập tức không màng hình tượng mà cười ha ha, cười đến chảy cả nước mắt.

Nhưng nàng bỗng nhớ ra điều gì, vội vàng vượt qua mọi trở ngại chen vào, nắm lấy tay Vương thẩm đang thất hồn lạc phách, cười lớn nói: "Vương thẩm! Vương thẩm! Mau lại xem này, đệ đệ nhà ta thi đỗ rồi! Giờ đệ ấy đã là tú tài rồi! Hahahaha… Ồ, còn chất nhi nhà thẩm đâu? Tên của hắn đâu? Sao ta không thấy nhỉ? Có phải quên ghi lên không? Hahaha, Vương thẩm, thẩm thẩm như thẩm mà, hôm nay không thể thiếu phong bao mừng đâu nhé!"

Vương thẩm: "…"

Bạn đang đọc Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Bản Dịch) của Nhất Thiền Tri Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luizy.97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.