Hậu duệ của đạo môn
Cứ như vậy, sáu người ngươi một lời ta một câu hàn huyên, từ trong lúc nói chuyện, Lý Giai Hàng cũng biết được thân phận mấy người.
Người đàn ông trung niên bị thương kia là người dẫn đầu nhóm thám hiểm này, tên là Lâm Hữu Tài, năm nay đã bốn mươi hai tuổi, để một nhúm râu nhỏ. Bởi vì bình thường thích thám hiểm dã ngoại, cho nên thân thể còn rất cường tráng, tuy rằng thoạt nhìn có chút gầy, nhưng từ lúc hắn bị sói cắn cánh tay còn có thể chạy trốn, đủ có thể thấy được hắn vẫn có chút thân thủ.
Mà thiếu nữ mặt lạnh kia có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, lại là cháu gái của Lâm Hữu Tài, vừa mới tốt nghiệp đại học không bao lâu. Bởi vì thấy nàng ở nhà quá nhàn rỗi, Lâm Hữu Tài liền kéo nàng vào trong núi sâu.
Về phần hai gã nam tử khác, một người tên là Vương Đào, bởi vì trên mặt có một vết sẹo từ trên xuống dưới, làm cho hắn thoạt nhìn thập phần hung thần ác sát. Mà một người khác thì gọi là Ngô Quốc Đống, là một người to con hình thể so với Lưu mập mạp còn đáng sợ hơn, chính là không thích nói chuyện.
“Lâm ca, trong núi sâu này không an toàn, các ngươi lại bị thương, không bằng tới chỗ cắm trại của bon ta tạm thời nghỉ ngơi một chút đi, đợi đến hừng đông ngày mai các ngươi lại rút về.”
Lý Giai Hàng vừa cười vừa nói.
Lâm Hữu Tài chỉ chỉ thi thể trên mặt đất, nói:
“Cám ơn tiểu huynh đệ, bất quá chúng ta vẫn không gây thêm phiền toái cho các ngươi, ngày mai trời vừa sáng chúng ta liền mang theo thi thể hai gã đồng bạn rời núi.”
“Rời núi? Các ngươi chỉ sợ là muốn tiếp tục vào núi đi!”
Đám người Lâm Hữu Tài vốn còn đang đàm tiếu, nghe được thanh âm bỗng nhiên truyền đến, vội vàng cảnh giác.
“Anh Lâm, các anh đừng căng thẳng, đây chính là giáo sư Trương mà em vừa nói với anh.”
Theo ánh sáng yếu ớt nhìn lại, sáu người Trương Đắc Kim cũng từ trong rừng cây đi ra.
Thì ra khi nghe có người kêu thảm thiết, phản ứng đầu tiên của Trương Đắc Kim là tưởng đoàn đội của lão già Du Đông Hải bị bầy sói tập kích.
Tuy rằng sau khi hai người ra khỏi đoàn khảo cổ đều làm việc của mình, có đôi khi cũng thường xuyên cãi nhau, nhưng dù sao làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, Trương Đắc Kim vẫn không muốn đối thủ cũ này vô duyên vô cớ chết như thế, cho nên mới mang theo mọi người đuổi theo bước chân của Lý Giai Hàng.
Sau khi Lý Giai Hàng nổ súng không lâu, mấy người giáo sư Trương cũng lần theo âm thanh mà phát hiện thi thể.
Mặc dù khuôn mặt thi thể gần như đã bị cào nát, nhưng Trương Đắc Kim đã tiếp xúc với sở nghiên cứu khảo cổ Đông Hải hai mươi năm, liếc mắt một cái liền nhận ra thi thể không phải là bất kỳ thành viên nào trong đoàn khảo sát Đông Hải.
Đương nhiên, nếu như bọn họ có thành viên mới gia nhập, vậy cũng chỉ có thể là chuyện khác.
Giáo sư Trương cũng không tiếp tục đuổi theo, mà dừng lại kiểm tra thi thể nạn nhân một chút.
“Đây là...”
Lâm Hữu Tài vừa nghe, ý bảo đám người Lâm Tuyết buông vũ khí xuống, vừa cười vừa nói:
“Thì ra ngài chính là giáo sư Trương, xin chào ngài!"
Trương Đắc Kim không nói tiếp, lúc này Trương Khuynh Thành mở miệng nói:
“Anh còn đứng đó làm gì, còn không mau tới đây.
“Tại sao tôi phải tới đây?”
Lý Giai Hàng kỳ quái hỏi.
“Lý Giai Hàng!”
Thấy Trương Khuynh Thành tựa hồ thật sự tức giận, Lý Giai Hàng không có cách nào, đành phải đi qua.
“Giáo sư Trương, bọn họ đều là người yêu thích thám hiểm dã ngoại tới núi tìm kiếm kích thích.”
Lý Giai Hàng đi tới bên cạnh Trương Khuynh Thành, tiếp tục giải thích với Trương Đắc Kim.
Trương Đắc Kim vừa nghe, hừ lạnh nói:
“Người yêu thích thám hiểm dã ngoại? Ta thấy nên gọi các ngươi là Thổ phu tử mới đúng.”
Thổ phu tử là cách gọi của vùng Hồ Nam đối với người trộm mộ, xuất phát từ cuốn tiểu ký của Thương Thừa Tộ tiên sinh.
Đám người Lâm Hữu Tài biến sắc, nói tiếp:
“Lão tiên sinh ngươi có phải hay không nghĩ sai rồi, chúng ta làm sao có thể là đạo mộ tặc đây?"
Trương giáo sư từ trong ngực móc ra một cái xẻng Lạc Dương bằng đồng khéo léo rất khác biệt, cười lạnh nói:
“Cái này là ta tìm được trên thi thể đồng bạn các ngươi, ta tuy rằng chưa từng làm kẻ trộm mộ, nhưng làm công tác khảo cổ đã bốn mươi năm, mộ huyệt lớn nhỏ lại đi không biết bao nhiêu, trong thời gian này liền tiếp xúc không ít người giống như các ngươi.”
Trương giáo sư giơ lên trong tay chiếc xẻng Lạc Dương bằng đồng, tiếp tục nói:
“Tuy rằng năm đó đạo môn thành viên cơ hồ bị quốc gia bắt hầu như không còn, nhưng khó tránh khỏi vẫn sẽ có một ít cá lọt lưới, cùng với một ít đời sau của bọn họ trưởng thành, ta nói đúng không?"
Đăng bởi | HangThan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |