Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Nhị Đao

Phiên bản Dịch · 1407 chữ

Lý Giai Hàng kích động hỏi:

“Biện pháp gì?”

Lâm Tuyết không nói gì, mà là cất bước đi tới ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh Lưu Nhị Đao bên cạnh, chậm rãi nâng lên tay phải, một cái tát tát xuống.

Lưu mập mạp kinh ngạc há to miệng:

“Thì ra còn có phương pháp này..."

“Lâm Tuyết cô làm gì vậy!”

Thấy tay phải Lâm Tuyết chuẩn bị vung xuống lần nữa, Lý Giai Hàng bắt lấy cổ tay cô, chắn trước người Lưu Nhị Đao.

"Cô làm như vậy cũng..."

“Ai u, cô nương này ra tay cũng quá độc ác đi?”

Không đợi Lý Giai Hàng nói hết lời, phía sau liền truyền ra tiếng kêu rên.

“Không phải tôi chỉ ngủ thêm vài phút thôi sao? Cô có cần xuống tay nặng thế không?

Lưu Nhị Đao chống dậy, hai tay nhịn không được xoa xoa khuôn mặt có chút sưng đỏ kia, nhưng càng xoa càng đau, cuối cùng vẫn lựa chọn buông tay xuống.

“Hảo tiểu tử, thì ra ngươi đã sớm tỉnh, vậy mà trốn ở trong góc giả bộ ngủ.”

Du Đông Hải há miệng, vẻ mặt tức giận hò hét đi tới trước người Lưu Nhị Đao, vung tay phải lên chuẩn bị cho khuôn mặt bên kia của hắn một cái.

"Đừng nha giáo sư, ta đây không phải mới vừa tỉnh lại vài phút sao, vừa vặn nghe được các ngươi đang thương lượng đối sách, ta không đành lòng quấy rầy các ngươi, lúc này mới không có đứng lên.”

Lưu Nhị Đao giả bộ vô tội nói.

“Anh Nhị Đao cảm thấy thế nào?”

Lý Giai Hàng quay đầu truy hỏi.

Lưu Nhị Đao xoa xoa khuôn mặt, có chút đau, lần nữa buông tay xuống, cười khoác lác nói:

“Đao Tử ca mạng ta rất lớn, chút thương thế này đối với ta mà nói chỉ coi như xây xước ngoaid da mà thôi, để tự nó cũng có thể lành lại.”

Nói xong còn kiêu ngạo vỗ vỗ ngực.

“Khụ khụ...”

Kết quả tựa hồ là liên lụy đến miệng vết thương, dùng sức ho khan.

“Anh không sao chứ, anh Nhị Đao?

“Không có việc gì không có việc gì, chỉ là sặc nước miếng thôi.”

Lưu Nhị Đao tiếp tục tươi cười giải thích.

Hiển nhiên Lưu Nhị Đao là một người rất sĩ diện, không chịu dễ dàng thể hiện ra một mặt nhu nhược của mình.

Tuy rằng Lưu Nhị Đao đã có ba mươi bốn tuổi, nhưng thân thể đúng là so với đại đa số người trẻ tuổi đều khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Lưu Nhị Đao năm xưa kỳ thật làm chính là làm nông, khi đó trong nhà hắn rất nghèo, chỗ ở là một sơn thôn nhỏ hoàn toàn không kết nối với đường quốc lộ.

Bởi vì bình thường thích đi theo các thợ săn chui vào trong núi sâu, cho nên quanh năm đều làm bạn với dã thú, dần dà cũng luyện được một thân thể cường tráng.

Nhưng mà một hồi ngoài ý muốn phát sinh, lại hoàn toàn thay đổi cả đời Lưu Nhị Đao, hoặc là nói cả đời tất cả mọi người trong thôn trang...

Không ai biết lúc ấy trong thôn trang đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cho dù là đối mặt với Du Đông Hải nhiều lần hỏi thăm, Lưu Nhị Đao cũng là ấp úng nói lảng tránh, chưa bao giờ muốn nhắc tới ở trong thôn trang đến tột cùng đã trải qua cái gì vào một năm kia.

Theo Du Đông Hải nhớ lại, lúc hắn mang Lưu Nhị Đao về sở nghiên cứu chỉ mới hai mươi hai tuổi, mà lúc ấy hắn đã phiêu bạt trong thành phố sáu năm.

Nói cách khác Lưu Nhị Đao mười sáu tuổi liền một mình từ trong nhà chạy ra, bắt đầu cuộc sống lưu lạc.

Bởi vì thôn trang đã từng sinh hoạt thật sự là quá mức hẻo lánh, Lưu Nhị Đao ngoại trừ khi còn bé bị buộc đến chỗ lão tiên sinh duy nhất trong thôn học qua mấy chữ, cái gì thơ cổ từ cổ đều không biết, về phần tiếng Anh gì gì đó, vậy chớ nói chi là, nhìn cũng chưa từng thấy qua.

Ngay lúc đó Lưu Nhị Đao chỉ có mười sáu tuổi, trên người một phân tiền cũng không có, cũng không biết kỹ thuật gì, có thể nói là bản lĩnh sống sót cũng không biết.

Vì thế, Lưu Nhị Đao đi xin cơm, từng làm trộm, cũng lặng lẽ bị tuyển đi làm lao động trẻ em. Cầu, đầu đường, đống rác, những ngôi đền đổ nát trên sườn núi đều là những nơi anh ta từng dừng chân...

Cứ như vậy, vài năm ngắn ngủi trôi qua, hắn cơ hồ cái gì cũng làm, chỗ nào cũng ngủ ...

Nhưng mà cuộc sống đau khổ cũng rốt cục là mài bằng góc cạnh của thiếu niên, bởi vì không có người dạy dỗ, hắn bắt đầu đi theo người trong xã hội lăn lộn, dần dần từ trộm vặt biến thành một tên lưu manh không chuyện ác nào không làm.

Ngay tại Lưu Nhị Đao hai mươi hai tuổi năm ấy, hắn được một người bạn cũng là côn đồ mời tới làm một phi vụ lớn, Lưu Nhị Đao hỏi là phi vụ gì, nhưng người bạn kia của hắn lại không nói, chỉ là nói cho hắn biết sau khi chuyện này thành công nhất định sẽ kiếm được một khoản lớn.

Lưu Nhị Đao động tâm, sảng khoái đáp ứng.

Nhưng một tuần sau, anh ta đi theo một nhóm người vào núi, mãi đến lúc này anh mới biết.

Đám người này dĩ nhiên là một đám trộm mộ!

Lưu Nhị Đao lúc này liền phản kháng, sống chết cũng không chịu tiếp tục đi về phía trước, vì thế còn cùng đám trộm mộ này đánh nhau.

Bởi vì thân thủ linh hoạt, hơn nữa thân mang tuyệt kỹ phi đao, đám trộm mộ này lại nhất thời không có cách nào làm gì hắn.

Nhưng cho dù thân thủ có tốt đến đâu cũng không chống lại được uy lực của súng đạn, mà rất không may trong tay đám trộm mộ tầm thường này lại có súng!

Bờ mông của Lưu Nhị Đao rất vinh hạnh trúng một phát súng, bất đắc dĩ bị bắt.

Sau khi đám trộm mộ bắt được Lưu Nhị Đao, đầu tiên là đánh cho hắn một trận bầm dập, sau đó liền trói hắn lại.

Nhưng mà đám trộm mộ này cũng không buông tha hắn, cũng không giết hắn, mà là đưa hắn theo một đường, để cho Lưu Nhị Đao xuống mộ giúp bọn hắn thăm dò cơ quan!

Cũng chính trong ngôi mộ này, Du Đông Hải trong lúc vô tình cứu được Lưu Nhị Đao, cũng mời hắn gia nhập sở nghiên cứu khảo cổ Đông Hải.

Lưu Nhị Đao lúc đầu còn có chút do dự, nhưng vẫn là dựa vào bản lĩnh của cái miệng Du Đông Hải, cuối cùng vẫn lựa chọn đáp ứng, đến lúc này, Lưu Nhị Đao liền trở thành một thành viên trong đoàn khảo cổ Đông Hải.

“Anh xác định anh không sao chứ?”

Lý Giai Hàng lại không chắc chắn hỏi.

Lý Giai Hàng nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên tại tế đàn nhìn thấy Lưu Nhị Đao lúc thân thể hắn cũng đã bị thương tương đối nghiêm trọng, về sau lại ăn một đòn cực mạnh của cự mãng, thân thể càng là bị thương nặng.

Lưu Nhị Đao nhếch miệng cười nói:

“Thật sự không có việc gì, nghỉ ngơi lâu như vậy tốt hơn nhiều rồi.”

“Vậy ngươi còn không mau đứng lên, chẳng lẽ còn muốn ta đỡ ngươi?”

Du Đông Hải đen mặt, ngữ khí cứng nhắc gằn từng chữ.

Lưu Nhị Đao vịn tường đá nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất.

"Được rồi được rồi, nếu người cũng đã tỉnh, vậy chúng ta cũng không cần nghĩ biện pháp gì, nhanh chóng từ nơi này đi ra ngoài đi, ta thật sự là một khắc cũng không muốn dừng lại.”

Lưu mập mạp không kiên nhẫn kêu la.

Bạn đang đọc Thung Lũng Bướm của Cây Viết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HangThan
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.