Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái gì? Tiền lương hai mươi năm sau của ta đã hết rồi sao? 3

Phiên bản Dịch · 1035 chữ

Nghe đến đây, Vương Lục đảo mắt, từ bên hông lấy ra một tấm kim bài: "Là cái này sao?"

Nữ nhân áo trắng toàn thân run rẩy: "Mẹ nó, quả nhiên là kim ấn Chưởng môn... Ta đã nói sao ngươi có thể thúc giục được linh bảo, thì ra là bởi vì kim ấn Chưởng môn!"

Kim ấn Chưởng môn, người nắm giữ nó chẳng khác nào Chưởng môn đích thân đến, có thể hiệu lệnh toàn bộ môn phái, trên dưới đều phải nghe theo.

Pháp bảo có linh tính, gọi là linh bảo. Linh bảo của Linh Kiếm phái, khí linh tất nhiên là thuộv về môn phái, phải chịu quản chế của kim ấn. Vương Lục tay cầm kim ấn, vung kiếm chém xuống, cho dù Huyền Sương Kiếm không được truyền linh khí vào cũng buộc phải chém xuống. Hơn nữa không chỉ chém xuống, mà còn phải chém thật đẹp mắt, thật hoành tráng, chém đến mức khiến thiên địa chia lìa!

Huyền Sương Kiếm là một thanh kiếm trung thành, có cốt cách, cho dù yêu cầu của chủ nhân vô lý như vậy, cho dù việc bị ép chém xuống sẽ khiến cho bản thể bị tổn thương không thể nào cứu vãn, nó vẫn tuân lệnh chém xuống. Bởi vậy, sông băng tuyết nguyên hóa thành hư vô, Huyền Sương Kiếm cũng gãy thành từng đoạn, không còn tồn tại nữa.

Đáp án đã được hé lộ, lý do cũng không hề phức tạp, nữ nhân áo trắng đầu óc nhanh nhạy cỡ nào, lập tức tỉnh táo lại sau cơn kinh hãi.

Vương Lục có thể có được kim bài, hiển nhiên là bởi vì lúc kết toán ở Đào Nguyên thôn đã nhận được số điểm cao đến mức khó tin, trong đó tuy có phúc phận của tên nhóc này... nhưng đương nhiên cũng không thể thiếu đi một chút sai sót trong công thức tính điểm của nàng - đáng lẽ nàng nên thiết lập thêm một hạn mức điểm số tối đa mới phải.

Nhưng mà bây giờ, những vấn đề đó đều đã không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là, ngay tại nơi mà nàng có thể chạm tới, kim ấn Chưởng môn đang tỏa sáng rực rỡ!

Điều này có ý nghĩa gì? Rất đơn giản, có nghĩa là chỉ cần có được kim ấn, nàng chính là Chưởng môn!

Đương nhiên, tên ngốc Chưởng môn chính hiệu kia vẫn chưa chết, nhưng mà điều đó thì có liên quan gì chứ? Cùng lắm thì phân chia nhau mà trị, hai phe phái cùng chấp chính! Chuyện khác không nói, ít nhất nàng có thể tranh thủ quyền kiểm soát tài chính của môn phái.

Hoặc là lui một bước, cho dù không thể trở thành người đứng ngang hàng với Chưởng môn, thì trước khi tên ngốc kia phát hiện ra, nàng có thể nhân cơ hội này, tay cầm kim ấn, chạy đến kho báu vơ vét sạch sẽ tài sản của môn phái. Cẩn thận tính toán, bây giờ tài sản tích lũy của Linh Kiếm phái e là đã là con số trên trời, linh thạch thượng phẩm nhiều như cát sông Hằng, chỉ cần nàng có thể lấy được, vậy thì mấy trăm năm sau này tha hồ mà hưởng thụ!

Trong mắt nữ nhân áo trắng, kim ấn kia đã hóa thành cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn của nàng, đang vẫy gọi nàng...

Nhưng đúng lúc này, Vương Lục bỗng nhiên ồ lên một tiếng, kim ấn trên tay bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía xa.

Nữ nhân áo trắng nhíu mày: "Muốn chạy? Nằm mơ đi! Ngươi là của ta!"

Ngay sau đó, một vệt sáng trắng xẹt qua tuyết nguyên, bám sát theo kim quang, tiến vào thế giới của Phiêu Miểu phong.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Mẹ kiếp, chỉ là một kim ấn nho nhỏ, thế mà dám bay nhanh như vậy, ngươi muốn tạo phản sao?"

Trên Phiêu Miểu phong, nữ nhân áo trắng chân đạp phi kiếm, thân hóa thành lưu quang, bám sát theo kim ấn Chưởng môn. Kim ấn tượng trưng cho cuộc sống hạnh phúc kia dường như chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, nhưng lại hết lần này đến lần khác vuột khỏi tầm tay!

Nữ nhân tức giận nghiến răng nghiến lợi, bởi vì công pháp tu luyện, tốc độ ngự kiếm của nàng không nhanh, thế nhưng ngay cả một cái kim ấn cũng không đuổi kịp, đúng là vô cùng nhục nhã.

Đương nhiên, nàng căn bản là không thèm quan tâm đến chuyện nhục nhã đó, thứ nàng quan tâm duy nhất chính là kim ấn kia, nếu để nó chạy thoát, vậy thì hai mươi năm sau này của nàng sẽ sống trong hối hận.

Vật thì liều mạng chạy trốn, người thì dốc toàn lực đuổi theo, chẳng mấy chốc đã rời khỏi phạm vi Phiêu Miểu phong, bay lên chỗ càng cao hơn.

Không biết đã qua bao lâu, tốc độ của kim ấn phía trước dường như có chậm lại một chút, nữ nhân áo trắng phấn chấn tinh thần, thầm nghĩ quả nhiên là nhân định thắng thiên, kim ấn này tuy bay rất nhanh, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua trước ý chí kiên cường của nàng!

Ha ha, chức Chưởng môn thay phiên nhau mà ngồi, hôm nay đến lượt ta rồi!

Sau đó, ngay khi nàng vươn tay ra, định chộp lấy kim ấn.

Một bàn tay mạnh mẽ hữu lực đã nhanh hơn một bước, nắm lấy ấn này.

Nữ nhân áo trắng nhíu mày: "Hừ, muốn cướp đoạt của người khác sao? Thật to gan! Yêu nghiệt phương nào dám to gan như vậy... A, thì ra là Chưởng môn sư huynh, đã lâu không gặp."

Chưởng môn chân nhân của Linh Kiếm phái mặt không chút thay đổi nhìn nữ nhân áo trắng, sau đó thản nhiên lên tiếng: "Quả thật là đã "lâu" không gặp, muội muội đến đây có chuyện gì?"

Bạn đang đọc Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn [Bản Dịch] của Quốc Vương Bệ Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 167

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.