Thu hoạch bất ngờ 2
Lưu Hiển liên tục gật đầu, nói với tiểu sư muội Hoa Vân: "Muội xem, ngay cả Lục Ly sư đệ cũng nói như vậy, muội còn gì để nói?"
Tiểu sư muội bĩu môi: "Lục Ly sư huynh đã lên tiếng, muội còn có thể nói gì nữa đây? Nếu chọc giận huynh ấy, năm nay dự toán của Tiêu Dao phong chúng ta bị cắt giảm, muội biết phải làm sao?"
Lục Ly vừa tức vừa buồn cười: "Ta cắt giảm dự toán của muội khi nào? Muội muốn tiền, ta từ chối bao giờ chưa?"
"Hừ hừ, lần trước muội muốn mua Tinh Thần Cực Quang Toản, chẳng phải huynh không phê duyệt sao?"
"... Sao có thể dùng công quỹ mua trang sức cho bản thân chứ!?"
"Khụ!"
Lúc này, đại Trưởng lão ngồi ở vị trí đầu tiên cũng không nhịn được nữa.
"Được rồi, đừng tranh cãi nữa, chuyện này quả thực không thể bỏ mặc, nhưng cụ thể phải giải quyết như thế nào, chúng ta cần phải đưa ra một phương án khả thi. Các ngươi nói mười lăm người này không thể thu nhận toàn bộ vào Phiêu Miểu phong, ta rất đồng ý, nhưng tiếp theo phải làm sao? Dù sao cũng phải có cách giải quyết."
Mấy vị Trưởng lão nhìn nhau, đều cảm thấy khó xử. Phương án thì ai cũng có, nhưng phương án có thể khiến cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục thì không ai dám chắc chắn.
Kết quả Lục Trưởng lão lại lên tiếng: "Theo tính toán của ta, mười lăm người này đều vào Phiêu Miểu phong là không được... Nhưng nếu vào Tiêu Dao phong thì không thành vấn đề, tài nguyên môn phái hoàn toàn có thể gánh vác được."
Bất kể là môn phái nào, sự khác biệt giữa nội môn và ngoại môn đều rất lớn. Linh Kiếm phái vốn đã thi hành chính sách tinh anh, nhân khẩu lại ít ỏi, đệ tử nội môn có ba mươi tư người, đệ tử ngoại môn lại có đến hơn hai trăm người, tài nguyên mà môn phái đầu tư cho hai bên chênh lệch hơn mười lần.
Linh Kiếm phái có thể nuôi nổi mười lăm đệ tử ngoại môn, nhưng Hoa Vân - vị tiểu sư muội đồng thời cũng là Phong chủ Tiêu Dao phong lại không đồng ý.
"Lão Lục, ý ngươi là sao? Coi Tiêu Dao phong ta là nơi chứa đồ bỏ đi sao!?"
Lục Ly vội vàng xua tay giải thích: "Ta chỉ đưa ra một phương án dựa trên tài nguyên của môn phái, sư muội đừng hiểu lầm..."
Tiểu sư muội lúc này mới hậm hực ngồi xuống, nói: "Hay là chúng ta cứ đuổi cả mười lăm người này xuống núi đi, dù sao đại hội Thăng Tiên trăm năm nay cũng chẳng tuyển được ai."
Lục Ly vừa rồi chọc giận Hoa Vân, lúc này vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, như thế có thể tiết kiệm được không ít tài nguyên cho môn phái..."
"Đừng có đưa ra những chủ ý vớ vẩn đó, đuổi cả mười lăm người họ đi? Dựa vào đâu chứ? Theo quy củ, bọn họ đã hoàn thành Thăng Tiên chi lộ, thậm chí đã đặt chân đến Phiêu Miểu phong!"
Trưởng lão Chưởng hình đường Phương Hạc có chút tức giận chỉ vào Hoa Vân và Lục Ly: "Nếu là tà môn ngoại đạo, hay là tiểu môn tiểu phái thì cũng đành, nhưng Linh Kiếm phái chúng ta làm như vậy, chẳng phải là làm tổ sư gia mất mặt sao!"
Hoa Vân bĩu môi, không dám cãi lại vị Trưởng lão có uy nghiêm chỉ sau Chưởng môn đại sư huynh, nhưng sau đó lại nhỏ giọng nói: "Lão già cổ hủ cả đời cô độc..."
Phương Hạc nghe thấy, tức giận đến mức suýt thổ huyết.
Cũng may Chưởng môn kịp thời lên tiếng: "Bây giờ quả thật là phiền phức, giữ cũng không được mà đuổi cũng không xong, phải làm sao đây?"
Nhị Trưởng lão Lưu Hiển nói thẳng: "Nói cho cùng là do Chưởng môn sư huynh quá mức nuông chiều Ngũ sư muội, chuyện này, xin mời huynh đưa ra phương án giải quyết."
"Phương án thì ta có một cái rất đơn giản, nếu đã chê mười lăm người này quá nhiều, vậy chúng ta hãy tự mình kiểm tra, loại bỏ những kẻ không đủ tư cách."
Trưởng lão Chưởng hình đường nhíu mày: "Chưởng môn, như vậy là không hợp quy củ, bọn họ đã qua ải, không nên gây thêm phiền phức..."
"Quy củ là do người đặt ra, ta nói mười lăm người này vẫn chưa thông qua Thăng Tiên chi lộ, bởi vì vòng cuối cùng đã bị ngoại lực cắt ngang, bọn họ căn bản chưa hoàn thành thí luyện."
Phương Hạc nghẹn họng: "Đây rõ ràng là cường từ đoạt lý."
Lưu Hiển lại vỗ tay tán thành: "Sao lại là cường từ đoạt lý? Đây rõ ràng là lời hay ý đẹp! Lần này Thăng Tiên chi lộ gặp nhiều biến cố, Chưởng môn không bắt bọn họ bắt đầu lại từ đầu đã là nhân từ lắm rồi."
Thập đại Trưởng lão Thiên Kiếm đường (hiện tại chỉ còn chín người), hai người đứng đầu đã lên tiếng, những người khác còn có thể nói gì? Cho nên, hội nghị Chưởng môn lần này đến đây là kết thúc.
Nửa ngày sau, các vị Trưởng lão Thiên Kiếm đường tập trung tại Phiêu Miểu phong, cùng nhau xem xét mười lăm người dự thi đáng lẽ đã qua ải.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Mười lăm người dự thi tập trung ở quảng trường trước Huyền Vân đường Phiêu Miểu phong, phần lớn đều phẫn uất bất bình.
Đây là phản ứng rất bình thường, bọn họ vốn tưởng rằng bản thân sắp bước chân vào con đường tu tiên, ai ngờ đâu lại bị thông báo phải tham gia thêm một vòng kiểm tra, hơn nữa nhìn vào đội hình giám khảo, tỷ lệ bị loại bỏ rất cao! Cảm giác này giống như đêm động phòng hoa chúc, chú rể đang hừng hực khí thế, vén khăn voan lên lại nhìn thấy cha vợ đang cười híp mắt, đưa tay đòi sính lễ, thật sự là khiến người ta phẫn uất.
Đăng bởi | Athox |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 154 |