Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lòng người khoái trá! 3

Phiên bản Dịch · 1006 chữ

Lần gặp mặt trước là vào lúc cuối Thăng Tiên chi lộ, Vương Lục dùng một kiếm xuyên thủng Băng Phong cốc, sau đó vị Trưởng lão này đã vừa khóc lóc vừa bay đến dây dưa không rõ với hắn.

Lúc đó, Vương Lục không hề biết nữ nhân áo trắng trước mặt mình là Trưởng lão Thiên Kiếm đường, càng không biết bản thân mình sau này sẽ có mối quan hệ dây dưa không dứt với nàng ta. Nói về cảm giác lúc đó, hắn chỉ cảm thấy đầu óc của người này có vấn đề mà thôi.

Nhưng tạo hóa trêu ngươi, Tiêu Vân cổ tiền giúp hắn trở thành đệ tử chân truyền, nhưng lại ban cho hắn một vị sư phụ não tàn, điều này thể hiện rõ chân lý Tiên đạo vô thường của tu tiên giới.

Sau khi Thăng Tiên đại hội kết thúc, Văn Bảo cùng những người khác được vài tên đệ tử áo đen trắng dẫn đi, đến khu vực nơi ở của các đệ tử nội môn khác trên Phiêu Miểu phong. Còn Vương Lục thì bị vứt chỏng chơ ở ngoài như một con chó hoang, ngồi dưới gốc cây hứng gió lạnh suốt buổi chiều, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, một nữ nhân áo trắng mới chậm rãi đi đến trước mặt hắn.

"Cái này... xin chào?"

Nữ nhân áo trắng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ thu nhận đồ đệ - môn phái cũng chưa từng cho phép nàng ta nghĩ đến chuyện này, cho nên lúc này nàng ta cũng không biết nên chào hỏi đệ tử của mình như thế nào, chỉ có thể lúng túng nhìn Vương Lục. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, nàng ta xấu hổ gãi đầu: "Nghe Chưởng môn nói, từ nay về sau ta chính là sư phụ của ngươi. Nhưng mà chuyện thu nhận đồ đệ, ta cũng là lần đầu tiên, cho nên ngươi hãy dịu dàng một chút... À không đúng, tóm lại là, chúng ta hãy cùng cố gắng."

Vương Lục nhìn chằm chằm vị Ngũ Trưởng lão trước mặt, trong lòng âm thầm suy đoán: Không lẽ Linh Kiếm phái cố ý phái một tên ngốc đến để chỉnh ta?

Đương nhiên Ngũ Trưởng lão không phải đến để chỉnh hắn, ngược lại, nàng đến đây là để trở thành một vị danh sư, thề phải đưa Vương Lục lên Tây Thiên... À không, là phi thăng thành tiên!

Nói về khuyết điểm của Ngũ Trưởng lão thì có thể kể ra đến ba ngày ba đêm cũng không hết, nhưng nàng ta là người rất coi trọng lời hứa, đã đáp ứng Chưởng môn sư huynh sẽ tự mình dạy dỗ Thiên mệnh chi tử, vậy thì cho dù phải cai rượu bỏ thịt, nàng ta cũng phải biến Vương Lục thành một nhân tài - mặc dù Vương Lục không hề có tư chất tu hành.

Với quyết tâm đó, Ngũ Trưởng lão tìm đến Vương Lục, đồng thời bày ra vẻ mặt ôn nhu đến mức khiến các sư huynh đệ phải dựng tóc gáy. Nếu như lúc này Vương Lục biết cách sử dụng pháp thuật ghi hình màn nước, ghi lại cảnh tượng này, chắc chắn sẽ bán được trong môn phái với giá trên trời, ít nhất cũng phải trên vạn linh thạch.

Đáng tiếc là lúc này Vương Lục vẫn chưa biết quý trọng cơ hội, hắn chỉ yên lặng nhìn vị sư phụ trước mặt, mặc cho bầu không khí lạnh lẽo bao trùm.

Ngũ Trưởng lão thầm cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiết.

"Thôi được rồi, đừng đứng ngây ra đó nữa..."

Vừa nói, nàng vừa rút trúc kiếm bên hông ra, thân kiếm xanh biếc hóa thành một luồng ánh sáng, nâng đỡ thân thể nàng ta.

"Vừa đi vừa nói chuyện, chúng ta đến Vô Tướng phong, ta đã sắp xếp chỗ ở cho ngươi, từ nay về sau... Ngươi hãy cố gắng tu hành cùng ta."

Nói xong, nữ nhân đưa tay về phía Vương Lục.

Vương Lục thở dài, sau đó hỏi ra vấn đề mà bản thân vẫn luôn canh cánh trong lòng:

"Tu hành? Tu hành cái gì? Với linh căn của ta, ta có thể tu hành sao?"

Mặc dù hiện tại thân phận đệ tử chân truyền của hắn đã được xác định, nhưng thân phận thay đổi cũng không thể thay đổi được linh căn của hắn. Không Linh Căn trong tu tiên giới hiện nay chẳng khác nào phế linh căn... Là một nhà thám hiểm chuyên nghiệp, hắn không thể nào nhắm mắt làm ngơ trước hiện thực để đi mơ mộng hão huyền.

Bởi vậy, cho dù Vương Lục có thể dựa vào một đồng Tiêu Vân cổ tiền để đổi lấy kỳ tích, nhưng con đường phía trước vẫn là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy. Chờ đến khi mọi người giải tán hết, những gương mặt quen thuộc hay xa lạ đều tìm được nơi thuộc về mình, trái tim Vương Lục cũng dần lạnh đi, một lần nữa đối mặt với nan đề trước mắt.

Nói đến tuyệt vọng, trong lòng hắn đúng là có phần tuyệt vọng... Hình như là lúc ba tuổi, hắn tình cờ đọc được ghi chép về linh căn tu tiên trong một quyển sách cổ. Trong sách có viết, trên thế giới này có một loại người trời sinh đã có thể cảm nhận được linh khí của trời đất, loại linh khí mà người thường không thể nào lĩnh ngộ được lại hiện ra vô cùng rõ ràng trước mắt bọn họ. Tu hành đối với bọn họ mà nói cũng tự nhiên như việc hít thở.

Đó chính là người sở hữu Thiên Linh Căn, là thiên tài tu hành gần như đã tuyệt tích trong tu tiên giới sau thời đại Mạt Pháp.

Bạn đang đọc Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn [Bản Dịch] của Quốc Vương Bệ Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 155

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.